Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Cấp Hồn Sĩ, Đại Sư Chú Ý

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Một mặt chấn kinh, Tiêu Lão Đại thanh thủ mở miệng tuyên bố:

- Nghe đây!

- Từ giờ trở đi!

- Trần Tự Minh chính là lão đại!

- Các ngươi phải nghe theo lệnh của hắn, không được chống đối!

- Ai không tuân thủ!

- Đừng trách Tiêu Trần Vũ này vô tình!

"..."

Nghe vậy, Tự Minh chỉ khẽ lắc lắc đầu, rút chân về đồng thời thu lại hồn lực. Đối với cái vị trí lão đại này, đương nhiên hắn không một chút hứng thú. Tâm tính của Tự Minh hoàn toàn là người trưởng thành, những trò trẻ con kiểu này không phù hợp với hắn.

- Ta không rảnh để làm lão đại của các ngươi!

- Chỉ cần sau này đừng đem phiền phức đến là được rồi!

Dứt lời, hắn liền quay người trở về ký túc xá. Vừa đi được mấy bước thì nghe được tiếng Tiêu Trần Vũ từ đằng sau truyền đến:

- Ngươi không muốn cũng phải làm!

- Đó là quy củ!

"..."

- Còn nữa!

- Hết năm học này, ta sẽ hấp thụ một cái hồn hoàn, có được hồn kĩ đầu tiên.

- Đến lúc đó!

- Ta sẽ đích thân đòi lại vị trí này!

Trần Tự Minh nghe thấy cũng không thèm dừng lại, vung cánh tay lên khẽ vẫy, giọng điệu thản nhiên đáp lại:

- Vậy a?

- Tùy thời xin đợi!

Sau đó, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, miệng thì thầm:

- Đến lúc đó!

- Không chỉ có mình ngươi là sở hữu hồn kĩ đâu!

"..."

Bóng dáng Tự Minh dần mất hút, chỉ để lại phía sau từng ánh mắt trợn tròn. Chứng kiến Trần Tự Minh tiêu xái rời đi, đám học sinh mới kịp tỉnh hồn hồn.

Quá nhanh, quá mạnh, đó là những gì sót lại trong đầu đám học sinh lúc này. Trong suốt trận chiến, chỉ duy nhất một bên ra đòn dồn dập, phía còn lại thì chỉ có thể chật vật đón đỡ.

Những tưởng sẽ được theo dõi một trận đánh ác liệt, hai bên lao vào nhau quyền đấm cước đá, nhưng diễn biến lại đi ngược lại với mong đợi ban đầu của tất cả những ai ở đây.

Thực lực hai bên quá chênh lệch, khiến cho trận đấu rất nhanh đã kết thúc.

Nhiều ngày sau đó, tin tức năm niên cấp học sinh Tiêu Lão Đại, thập cấp hồn sĩ bị đánh bại trở thành chủ đề sốt dẻo, được lan truyền rộng rãi khắp học viện.

Trong khi đó, nhân vật chính gây ra vụ việc, lại đang ngồi trong phòng nhắm mắt tu luyện. Mà không hề rằng, biết bản thân vô tình đã trở thành người có danh khí lớn nhất học viện, vượt qua cả lão đại Tiêu Trần Vũ lúc trước.

Đương nhiên, hắn không sợ Tiêu Trần Vũ cảm thấy ấm ức, dẫn tới hành động trả thù. Có vị Viện Trưởng làm tấm bình phong trước mặt, Tự Minh không cần phải để tâm đến vấn đề nhỏ nhặt này.

Lúc ra tay, hắn cũng không vận dụng vũ hồn Tử Lôi, nên Tiêu Trần Vũ chỉ bị thương thế bên ngoài, không ảnh hưởng đến nội tạng xương cốt. Với thân thể của thú võ hồn hồn sư, thương thế như vậy chỉ cần nằm trên dường mấy ngày là có thể.

Trong gần một năm qua, Trần Tự Minh từ nhất cấp tăng lên thập cấp hồn sĩ. Đó là công lớn của Lôi Pháp tầng thứ nhất, cùng với thân thể bách mạch quán thông.

Không thể không nhắc tới vũ hồn Tử Lôi, phẩm chất của nó rất cao, góp phần không nhỏ trong việc gia tăng hiệu suất minh tưởng.

Tất cả những điều kiện này, không chỉ giúp hắn tu luyện nhanh hơn, mà chất lượng cũng như số lượng hồn lực dự trữ cũng lớn hơn nhiều so với những hồn sư cùng cấp.

Hồn lực bây giờ của Tự Minh có thể so với cấp thấp hồn sư, thậm chí là hơn thế.

Điển hình là khi chiến đấu với cấp bậc hồn lực tương đương, là thập cấp hồn sĩ Tiêu Trần Vũ. Một khi xuất ra hồn lực để chiến đấu, hắn có thể dễ dàng áp đảo đối phương, mà không cần phải khu động vũ hồn.

Sau khi hoàn thành quy trình tu luyện quen thuộc, Trần Tự Minh quyết định đến tìm Viện Trưởng, nhờ hắn trợ giúp tìm kiếm hồn hoàn đầu tiên.

Với thực lực hiện tại, cùng với kinh nghiệm ít ỏi của bản thân, rất khó để hắn có thể tự mình săn hồn mà không cần đến giúp đỡ.

Trần Tự Minh cũng không có Võ Hồn Điện thủ lệnh để tiến vào liệp hồn sâm lâm. Còn những hoang dã rừng rậm như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Lạc Nhật Sâm Lâm thì quá xa với.

Nhìn vào mối quan hệ với lão thôn trưởng, chắc chắn Viện Trưởng sẽ không từ chối.

Gõ cửa như thường lệ, sau khi nhận được sự cho phép từ bên trong, Tự Minh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trong phòng làm việc, Viện Trưởng đang ngồi trò chuyện cùng với Đại Sư. Cảnh tượng tương tự như vậy hắn đã thấy rất nhiều.

Vẫn là gương mặt “cá chết” cùng với vẻ chán chường như mọi khi. Chỉ đến khi gặp được Đường Tam, nhận làm đệ tử, chứng minh được lỹ luận Vũ Hồn Thập Đại Cạnh Tranh Lực của mình, lúc đó hắn mới thực sự thoát ra khỏi những ám ảnh trong quá khứ.

- Viện Trưởng ngài khỏe!

- Học sinh đến đây nhờ ngài giúp một chuyện?

Vẻ mặt lão viện trưởng có chút bất ngờ. Suốt một năm qua, mỗi khi Tự Minh đến đây, cũng chỉ xin giải đáp một số vấn đề xoay quanh việc tu luyện, rồi rời đi. Nhưng lần này, mục đích có vẻ hoàn toàn khác.

Lão không nhịn được mà thúc dục:

- Có chuyện gì cứ thoải mái nói ra!

- Đừng ngại!

- Chỉ cần là trong khả năng, ta đều có thể toàn lực giúp ngươi!

Nghe được lời cam kết từ phía lão viện trưởng, Tự Minh không do dự nữa mà lập tức nói ra:

- Thưa viện trưởng!

- Có thể giúp ta tìm kiếm một cái hồn hoàn thích hơp cho vũ hồn được không?

"..."

Đột nhiên lão viện trưởng trợn tròn mắt, chăm chú quan sát trên người Trần Tự Minh, từ trên xuống dưới một lượt.

Lão dường như còn không tin, hỏi ngược lại:

- Ngươi đột phá mười cấp!

- Mau phóng xuất toàn bộ hồn lực cho ta xem!

"..."

Vâng!

Đáp lại một tiếng, Tự Minh không hề giấu diếm mà triệu hoán vũ hồn, chỉ thấy từng tia lôi điện bỗng xuất hiện, lập lòe trên bàn tay.

Lão viện trưởng cảm thụ dao động hồn lực trên người Tự Minh một chút, rồi khẽ gật gật đầu:

- Đúng là mười cấp hồn lực không giả!

- Nhưng thật kì lạ!

- Ngươi chỉ thức tỉnh Tiên Thiên Nhất Cấp hồn lực.

- Làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy được chứ?

"..."

Nghe được thắc mắc của lão, Trần Tự Minh vẫn rất bình tĩnh, một mặt ngây thơ trả lời:

- Học sinh cũng không biết!

- Cứ thế một mực tu luyện thôi!

- Và hồn lực đã tăng lên như bây giờ.

"..."

- Thưa viện trưởng!

- Tốc độ như vậy có gì không tốt sao?

...

Với khuôn mặt non nớt hiện tại, cùng với khả năng diễn xuất có thể chấm chín trên mười điểm, thì không ai có thể ngờ rằng trong cơ thể nhỏ bé này lại ẩn chứa linh hồn của một người đã trưởng thành cả.

Nhận được câu hỏi, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tự Minh, lão viện trưởng cũng chỉ có thể cười khổ.

Ánh mắt của lão nhìn về phía Đại Sư ngồi một bên, ân cần dò hỏi:

- Đại sư!

- Trường hợp này ngài thấy thế nào?

Trong suốt quá trình hai người nói chuyện, Ngọc Tiểu Cương một bên cũng có thể chứng kiến toàn bộ. Mặc dù rất hứng thú với tình huống xảy ra trên người Tự Minh, nhưng không có đồng ý từ người trong cuộc, hắn cũng không tiện xen vào.

Lời mời từ Viện Trưởng lúc này, chẳng phải là hợp ý hắn. Chỉ thấy Ngọc Tiểu Cương chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, tiến lên một bước, hướng Tự Minh phát ra thanh âm:

- Tiểu hài tử!

- Có thể cho ta kiểm tra một chút thân thể cùng vũ hồn của ngươi được không?

Đây là lần đầu tiên Trần Tự Minh cùng Đại Sư chính thức giao lưu, những lần gặp mặt trước cũng chỉ chào hỏi theo lễ phép.

Nghe được thỉnh cầu của hắn, Tự Minh cũng không vội đáp lại, mà một mặt nghi hoặc nhìn về phía lão viện trưởng.

- Ngươi có thể yên tâm!

- Đại Sư là bạn của ta!

- Nói về độ hiểu biết trên vũ hồn, thì từ trước đến nay, ta chưa gặp bất kỳ người nào có thể vượt qua được hắn!

Nghe được lời khen tặng dành cho mình, nét mặt Đại Sư cũng không một chút biến hóa. Không phản bác lại, đồng thời cũng không hề phủ nhận.

Lúc này, Trần Tự Minh mới gật đầu đáp ứng:

Vâng!

Hắn tiến lên phía trước, đứng đối diện Ngọc Tiểu Cương, đưa cánh tay phải cùng vũ hồn Tử Lôi cho hắn quan sát.

Tự Minh cũng rất tò mò muốn biết, với tình trạng hiện tại của mình trong mắt của người được cho là "Đệ Nhất Lý Luận" - đại sư Ngọc Tiểu Cương, sẽ là như thế nào.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 444

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.