Hối Hận Ruột Xanh Lè
Đến khi Ninh Chiều rời đi thì đã hơn mười phút sau. Nhìn bóng dáng Ninh Chiêu xách hộp cơm đi xa, mấy người phụ nữ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, chỉ tiếc rằng việc tốt như vậy lại không rơi vào con cái nhà họ, mà để Ninh Chiêu nhặt được vận may.
“Ha, trong lòng tôi tuy có chút ghen tị, nhưng dù sao cũng không có hiềm khích gì với thằng Nhị Cẩu. Chỉ có một số người, trước đây còn nôn nóng đuổi vợ chồng Nhị Cẩu ra khỏi nhà, bắt hai đứa nhỏ tách ra ở riêng. Bây giờ nếu biết Nhị Cẩu làm công nhân thời vụ ở nhà máy chế biến thịt, chắc ruột gan họ sẽ hối tiếc đến xanh lè.”
Quả nhiên, lúc không vui thì nên so sánh một chút, nhìn người khác tệ hơn mình, lòng mình tự nhiên lại thấy thoải mái hơn hẳn.
Thật ra mà nói, Nhị Đại Nương và nhà họ Ninh chẳng có hiềm khích gì lớn, chỉ là bà có hiềm khích với bà lão nhà họ Ninh thôi. Giờ thấy Ninh Chiêu không đứng về phía bà già kia, Nhị Đại Nương liền muốn tạo quan hệ tốt với Ninh Chiêu.
Những người phụ nữ khác cũng biết chuyện Nhị Đại Nương và bà lão nhà họ Ninh có hiềm khích, cười cười phụ họa vài câu, thấy trời không còn sớm nữa lần lượt ra về.
Bên này, Ninh Chiêu xách hộp cơm về nhà. Nhà mới của họ tuy vật liệu xây dựng không tốt lắm, nhưng vì ở dưới chân núi, sợ thú rừng xuống núi nên tường rào được làm rất cao và chắc chắn, tạo cảm giác riêng tư tuyệt đối.
Bình thường chỉ cần đóng cửa ngoài lại, không ai biết người bên trong đang làm gì.
Anh đẩy cửa mà không mở được.
“Đại Tuyết, anh về rồi, ra mở cửa giúp anh.” Ở bên ngoài, cả hai người gọi nhau bằng tên của nguyên chủ, đây là điều họ đã bàn bạc từ lúc lật bài ngửa, để tránh người khác nghe thấy gây ra rắc rối không cần thiết.
Tuy nhiên, qua một thời gian nữa, hai người vẫn tính sẽ đi đổi tên trên hộ khẩu. Đại Tuyết thì không sao, chứ cái tên Nhị Cẩu thì Ninh Chiêu thật sự không muốn chịu đựng thêm nữa.
Rất nhanh, bên trong có tiếng đáp lại. Không lâu sau, Tống Ngọc Nhứ chạy ra mở cửa cho Ninh Chiêu.
Cửa vừa mở, Ninh Chiêu đã thấy Tống Ngọc Nhứ nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ chào anh: “Anh về rồi, mau vào đi, em đã đun nước sẵn cho anh rồi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, Ninh Chiêu không nhịn được cũng bật cười theo.
Anh vừa vào nhà vừa giơ hộp cơm trong tay lên: “Anh mua một hộp huyết heo ở nhà máy chế biến thịt, em xem lúc nào rảnh thì làm món mao huyết oản ăn nhé.”
Nghe nhắc đến mao huyết oản, Tống Ngọc Nhứ cũng thèm. Cô lập tức quyết định: “Vậy thì tối nay đi. Em sẽ mua thêm mấy thứ khác, cơ mà mao huyết oản chủ yếu dùng huyết vịt, chẳng liên quan gì đến huyết heo đâu nha.”
Ninh Chiêu dở tệ chuyện bếp núc: “…”
Thật là ngại quá đi.
Thấy Ninh Chiêu lúng túng, Tống Ngọc Nhứ mỉm cười đổi chủ đề: “Không sao, huyết heo có thể dùng để nấu canh huyết heo, món này thanh đạm hơn, vừa hay có thể ăn kèm với mao huyết oản. Anh rảnh không? Nếu rảnh thì vo gạo nấu cơm đi, em vào hệ thống lựa chọn phương án tối ưu mua nguyên liệu trước.”
Ninh Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Nói xong, anh chạy thẳng vào bếp như bị chó đuổi, cố gắng làm cái này cái kia để chuyện lúng túng này sớm trôi qua.
Uổng công anh vỗ ngực hô to mình thích ăn đồ cay, như mao huyết oản hay cá hấp ớt băm, ăn rất ngon lành, vậy mà ngay cả việc huyết dùng trong món mao huyết oản là huyết vịt chứ không phải huyết heo cũng không biết, đúng là bao nhiêu năm ăn mao huyết oản đều uổng phí cả.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |