Dò Hỏi
Trước kia, anh không hiểu vì sao Tống Ngọc Nhứ muốn làm việc trong đội vận chuyển. Nhưng giờ, khi đã biết đến “bàn tay vàng” của cô ấy, anh hoàn toàn hiểu được.
Có khả năng đặc biệt như vậy, không vào đội vận chuyển quả thật rất phí phạm.
Nhưng biết được điều này rồi, anh lại không muốn cô phải bận tâm đến việc tìm cách vào đội vận chuyển nữa.
Anh đoán rằng thực ra cô cũng không đam mê gì công việc vận chuyển, mà chỉ muốn tận dụng hệ thống đặc biệt của mình.
Bây giờ đã có anh, cô không cần phải mệt mỏi như thế.
Dù sao thì, công việc vận chuyển không phải là việc nhẹ nhàng. Anh vẫn hy vọng cô có thể tìm được việc như làm đầu bếp, kế toán hay thư ký, hoặc thậm chí là quản lý kho.
Còn những việc phải chịu gió táp mưa sa, thường xuyên ngủ ngoài trời không hợp với cô chút nào.
“Nhị Cẩu? Nhị Cẩu?”
“Hả?” Ninh Chiêu hoàn hồn, có chút ngại ngùng nhìn Nhị Đại Nương đang vẫy tay trước mặt mình:
“Xin lỗi nhé, Nhị Đại Nương, vừa rồi cháu đang nghĩ chút việc, nhất thời thất thần.”
Nhị Đại Nương làm sao trách cứ gì được? Giờ bà chỉ muốn biết Nhị Cậu làm sao vào được huyện làm công nhân thời vụ, làm ở nhà xưởng nào.
Ninh Chiêu đương nhiên nhìn ra ánh mắt mong chờ của mấy người phụ nữ. Anh cười nói:
“Ở nhà máy chế biến thịt, chỉ là giúp họ một việc nhỏ, sau đó họ bảo nhà xưởng đang tuyển công nhân thời vụ. Nếu muốn thì chỉ cần tham gia một kỳ thi. Cháu đi thi, qua rồi, bây giờ làm công nhân thời vụ ở đó."
“Nhưng công việc này không làm được lâu. Chỉ do sắp Tết nhà máy thiếu người, qua Tết thì mấy công nhân thời vụ như bọn cháu đành phải nghỉ cả thôi."
Lời nói của anh đơn giản, nhưng trong mắt mấy người phụ nữ thì lại như một câu chuyện thăng trầm.
Trong đội không phải không có người vào làm công nhân, số đó rất ít. Mà làm công nhân thì thu nhập quả thật cao hơn nhiều so với cày bừa ngoài ruộng.
Làm ruộng kiếm công điểm, một năm tính toán chẳng được mấy đồng. Còn công nhân, chỉ một công nhân thời vụ thôi mỗi tháng lương hơn chục đồng, công nhân chính thức vài chục đồng, còn có đủ loại phiếu, lễ Tết còn được phát đồ phúc lợi. Ai mà không ao ước chứ?
“Cháu giúp được việc gì vậy? Có thể giúp anh cháu được không? Anh cháu khỏe mạnh, bảo làm gì làm nấy, đảm bảo không làm phiền các lãnh đạo đâu.”
Ninh Chiêu lắc đầu: “Thím ơi, chuyện này không được đâu, nhà xưởng tuyển công nhân phải qua thi tuyển, hơn nữa bây giờ công nhân thời vụ trong nhà máy đã tuyển đủ rồi, tạm thời không cần người nữa.”
Mấy người phụ nữ nghe vậy thì tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng hiểu rằng một nhà máy lớn như nhà máy chế biến thịt thì chuyện tuyển dụng không phải do một công nhân thời vụ mới vào làm như Ninh Chiêu quyết định được.
Tuy vậy, họ vẫn kéo Ninh Chiêu lại, dặn dò rằng cậu làm việc ở huyện, nếu nghe thấy nhà máy nào tuyển người thì nhất định phải về báo cho họ biết, để con cháu nhà họ cũng có cơ hội vào làm việc ở nhà máy.
Họ còn nói nếu được, nhất định sẽ cảm ơn Ninh Chiêu rối rít.
Ninh Chiêu không đồng ý ngay, chỉ nói nếu gặp nhà máy nào tuyển người thì chắc chắn sẽ về báo cho họ.
Cơ mà bản thân anh không có địa vị gì lớn, chỉ có thể báo tin, còn việc khác thì anh không làm gì được.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |