Ngày Xưa Tôi Cũng Đẹp Trai Như Cậu Vậy Đấy
"Haizzz, chàng trai này, ngày xưa tôi cũng đẹp trai như cậu trai này vậy đấy."
Một công nhân đứng gần không nhịn được nữa, cười ôm bụng.
Trên đường về nhà, tâm trạng của Ninh Chiêu rất tốt. Anh xách hộp cơm trong tay một cách lộ liễu thay vì cất vào không gian, chuẩn bị sẵn sàng nếu có ai hỏi thì sẽ nói rằng mình tìm được một công việc thời vụ ở nhà máy chế biến thịt. Như vậy, chuyện cải thiện cuộc sống gia đình sẽ trở nên hợp lý hơn.
Anh nghĩ kế hoạch này khá ổn. Quả nhiên, chưa đi được bao xa, anh đã gặp mấy người phụ nữ nổi tiếng nhiều chuyện trong đội sản xuất đang ngồi dưới gốc cây lớn ở đầu thôn tán gẫu.
Đúng như anh dự đoán, khi nhìn thấy anh, mấy người đó liền nở nụ cười tò mò xen lẫn ý tứ trêu chọc.
Một người cười mở lời: “Ôi chao, Nhị Cẩu Tử hôm nay đi ra ngoài đấy à? Mua gì vậy? Xách cả đường dài như thế không lạnh sao?”
Có người khác tiếp lời:
“Hôm nay thím thấy Đại Tuyết một mình lên núi nhặt củi, cháu với Đại Tuyết mới kết hôn mà chẳng chịu ở nhà bầu bạn với con bé à?”
Ninh Chiêu giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt, khiến ai nhìn cũng nhận ra anh đang rất vui:
“Nhị Đại Nương, thím Tú Phân, cháu gặp vận may, tìm được một công việc thời vụ ở huyện. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Hai thím cũng biết đấy, cháu với Đại Tuyết mới tách ra làm riêng, trong nhà chẳng có gì. Cháu nghĩ trước làm việc chăm chỉ hai tháng, mua sắm mấy thứ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày. Đợi khi nào nhà máy không cần công nhân thời vụ, cháu nhất định quay về ngày ngày ở bên Đại Tuyết.”
Mấy người phụ nữ ngạc nhiên không nói nên lời.
Công việc thời vụ? Ở huyện? Ninh Nhị Cẩu Tử sắp phát đạt rồi!
“Đây là chuyện gì thế, cháu gặp vận may gì mà vào được huyện làm việc thời vụ? Làm ở nhà máy nào thế?”
“Đúng đấy, Nhị Cẩu, kể các thím nghe xem. Biết đâu mấy anh trai cháu ở nhà có thể đi thử một lần."
“Đúng đúng! Sắp Tết rồi, nhà ai cũng khó khăn cả. Nhị Cẩu Tử, nếu cháu có cách, đừng giữ làm của riêng. Nếu con trai thím vào huyện làm được công nhân thời vụ, thím nhất định nhớ ơn cháu cả đời.”
Những “anh trai” họ nhắc đến tất nhiên là con trai họ, chứ không phải mấy người anh em nhà họ Ninh.
Mấy người phụ nữ này dù lắm chuyện, thích bàn tán chuyện vặt, thêm mắm dặm muối thường xuyên, nhưng họ cũng hiểu rõ rằng với vụ phân gia vừa rồi, Ninh Nhị Cẩu sẽ không đời nào dẫn theo các anh em mình đi phát tài.
Về phần Ninh Chiêu, anh không để tâm. Bây giờ vào nhà máy làm công nhân là chuyện khó như lên trời.
Thành phố còn đầy người trẻ có học thức không xin được việc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, trong khi đó những người ở nông thôn không có bằng cấp mà muốn vào thành phố, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả—“khó.”
Anh có thể vào được nhà máy chế biến thịt làm tạm thời thật sự là nhờ may mắn. Nếu không gặp được giám đốc nhà máy đang cần nhân sâm để cứu người, anh làm sao có được vị trí này?
Ban đầu anh còn định bỏ tiền nhờ người mua một suất việc làm.
Hơn nữa, công việc này cũng chẳng lâu dài gì.
Chỉ vì sắp Tết nên nhà máy thiếu người. Đến sau Tết, những công nhân thời vụ như anh sẽ cuốn gói về nhà thôi.
Mà thực ra anh vốn không định ở nhà máy chế biến thịt quá lâu.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 36 |