Bất Lực Với Tống Ngọc Nhứ
Dù phần nào đã đoán được, đến nghe chính miệng cô ấy nói ra, anh vẫn cảm thấy khó mà phản bác.
Một lúc sau, anh giơ tay định xoa đầu Tống Ngọc Nhứ, bất chợt cô cảnh giác lùi lại mấy bước.
“Anh ăn dưa hấu chưa rửa tay.” Mùa đông không có máy sấy tóc, Tống Ngọc Nhứ không muốn phải gội đầu thường xuyên.
Ninh Chiêu: “….”
Anh “chậc” một tiếng, rút tay về, tiếp tục ăn dưa.
Khi Ninh Chiêu ăn dưa, Tống Ngọc Nhứ bắt đầu nấu ăn. Nhà họ hiện có một cái nồi sắt lớn mượn từ đội sản xuất, một cái nồi cô mua từ hệ thống lựa chọn phương án tối ưu, một bếp than và một cái nồi sắt hai quai nhỏ.
Nồi nhỏ thường dùng để nấu cháo hoặc hấp cơm rất tiện, thỉnh thoảng cô thay bằng nồi đất để hầm canh.
Hôm nay, Ninh Chiêu mang về phổi heo, cô định hầm canh phổi heo với củ cải.
Phổi heo khó rửa, Tống Ngọc Nhứ cẩn thận cắt theo đường ống phổi, từ từ chà sạch từng chút một. Khi cô làm xong, Ninh Chiêu đã ăn gần hết nửa quả dưa.
Anh ôm bụng, mãn nguyện thở dài: “No rồi.”
“No rồi?” Tống Ngọc Nhứ dừng tay: “Em còn định tối làm đầu cá hấp ớt. Nếu anh no rồi thì để mai làm, tối nay nấu mì thôi.”
“Đừng, đừng, đừng, anh còn ăn được.”
Ninh Chiêu vội ngăn lại: “Dưa hấu toàn nước, không no lâu đâu. Với lại, hôm nay anh làm được một việc rất sảng khoái. Em phải làm một bữa ngon để thưởng cho anh chứ.”
Tống Ngọc Nhứ tò mò: “Việc gì sảng khoái thế?”
Ninh Chiêu cười hì hì: “Hôm nay Tống Tiểu Tuyết đến nhà máy chết biến thịt, anh thấy mặt cô ta ghen tị đến méo mó, cảm thấy nên giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện. Thế là anh viết một lá thư nặc danh, gửi lên bàn làm việc của chủ nhiệm cách ủy rồi. Giờ chắc nhà cô ta loạn lắm rồi.”
Tống Ngọc Nhứ há hốc mồm, nhớ đến lá thư tố cáo mình đã cân nhắc kỹ càng mà mới viết được một nửa. Cô không ngờ Ninh Chiêu hành động nhanh như vậy. Cô nuốt nước bọt, hơi lo lắng: “Anh đưa thư tố cáo đến bàn làm việc của người ta, có bị ai phát hiện không? Tống Tiểu Tuyết rất nhỏ mọn, nếu cô ta biết thì chắc chắn chúng ta sẽ bị trả thù.”
“Với lại, chủ nhiệm cách ủy kia biết anh là người đưa thư, có khi họ sẽ gây khó dễ cho anh.”
Dù cảm thấy cách làm của Ninh Chiêu rất hả dạ, cơ mà cô vẫn lo lắng cho an toàn của anh hơn. Thời buổi này, nhiều chuyện không thể lường trước được.
“Yên tâm đi, anh dùng tay trái viết thư, khi đưa đi cũng tránh mọi
người. Ai cũng không tìm được anh đâu.” Ninh Chiêu cười, dù không còn ở tận thế và đã thay đổi cơ thể, thân thủ và kỹ năng của anh ít nhiều vẫn còn.
Tống Ngọc Nhứ thở phào, yên tâm hơn. Cô bưng phổi heo đã rửa sạch lên, chuẩn bị hầm canh, vừa làm vừa nói: “Thật ra em cũng đang viết thư tố cáo, mà vì nghĩ nhiều quá nên viết ba bản rồi mà vẫn chưa hoàn chỉnh.”
Cô đọc nhiều tiểu thuyết, biết rằng nếu viết sai một chữ mà bị bắt được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trước khi xuyên không, cô có một người thân hồi đó vì viết sai chữ trong thư tố cáo mà bị phê bình công khai, treo biển và bị đấu tố.
Cô còn lo sau khi gửi thư, người phụ trách sẽ muốn nể mặt ba của Trâu Minh Thư mà đưa thư cho ông ta, từ đó làm lộ thân phận của mình. Vì vậy, cô cân nhắc rất kỹ.
Ai ngờ Ninh Chiêu hành động táo bạo và mạnh mẽ như vậy, dùng tay trái viết thư và gửi thẳng đến bàn làm việc của chủ nhiệm cách ủy.
Tống Ngọc Nhứ nhìn Ninh Chiêu với ánh mắt khâm phục, quyết định chiều ý anh, làm món đầu cá hấp ớt như anh muốn, thậm chí còn hào phóng để anh gọi món. Chỉ cần có nguyên liệu, cô sẽ nấu cho anh.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 26 |