Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc hội ngộ bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 910 chữ

Mạnh Tiểu Nguyệt chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đặt chân đến kinh thành lần nữa. Sau nhiều năm rời xa chốn cung đình ồn ào, nàng đã quen với cuộc sống yên bình nơi trấn nhỏ, nơi mà nàng có thể sống một cách tự do, không cần lo lắng về những lễ nghi hay những mưu tính đằng sau từng ánh mắt, từng lời nói. Nhưng lần này, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.

Phụ thân nàng nhận được thánh chỉ triệu hồi về kinh, với danh nghĩa là để hỗ trợ trong một vụ án lớn của triều đình. Là một vị quan thanh liêm, ông không thể từ chối. Vì vậy, cả gia đình nàng đều phải lên đường.

Kinh thành hôm nay vẫn phồn hoa như ngày nào. Những con đường lát đá tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng, tiếng xe ngựa lăn bánh hoà lẫn trong không khí. Nhưng ẩn sâu trong lớp vỏ nhộn nhịp ấy, Mạnh Tiểu Nguyệt cảm nhận được một sự căng thẳng khó tả. Nàng nghe được những lời đồn đại trong dân gian về những biến động trong triều đình, về sự trở về của một vị tướng quân lẫy lừng sau chiến thắng ở biên ải.

Nàng không nghĩ nhiều đến điều đó, cho đến khi cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy xảy ra.

Buổi chiều hôm ấy, khi đang cùng thị nữ dạo bước trên một con phố gần hoàng cung, nàng nghe thấy tiếng hô lớn:

"Tránh ra! Quan quân đang đi qua!"

Người dân hai bên đường vội vã nhường đường, khung cảnh vốn ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng. Một đoàn kỵ binh tiến vào phố, dẫn đầu là một người đàn ông khoác giáp bạc, dáng vẻ uy nghiêm nhưng lạnh lùng. Ngay khi ánh mắt nàng chạm vào người ấy, tim nàng khẽ lỡ một nhịp.

Đó chính là hắn.

Dịch ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt sắc bén quét qua đám đông, dường như không hề để tâm đến những ánh nhìn xung quanh. Nhưng rồi, hắn bất giác khựng lại khi ánh mắt chạm đến nàng.

Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế gian đều chìm vào tĩnh lặng.

Nàng không dám chắc liệu mình có hoa mắt hay không, nhưng ánh nhìn của hắn đã dừng lại lâu hơn một khắc trước khi hắn khẽ quay đi, tiếp tục tiến về phía hoàng cung. Nàng siết chặt tay áo, trái tim bất giác đập mạnh. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng họ cũng gặp lại.

Khi đoàn quân đi qua, nàng tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như một giấc mộng thoáng qua. Nhưng nàng đã lầm. Tối hôm đó, khi cả gia đình nàng được mời đến dự một buổi yến tiệc trong cung, nàng một lần nữa chạm mặt Dịch.

Hắn không còn khoác giáp bạc, mà thay vào đó là y phục gấm đen, càng làm tôn lên khí chất lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, nàng thấy trong mắt hắn không còn sự xa lạ, mà là một tia sáng gì đó thật quen thuộc. Hắn tiến đến gần, giọng trầm thấp vang lên:

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Nàng khẽ gật đầu, lòng dâng lên những cảm xúc khó tả. Nàng không biết liệu đây có phải là duyên phận, hay chỉ là một trò đùa của số phận giữa chốn cung đình đầy hiểm nguy này.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí trang nghiêm nhưng đầy ẩn ý. Các quan lại kính rượu, bàn luận về chiến công của Dịch, nhưng nàng nhận ra trong những lời khen ngợi ấy ẩn chứa cả sự dè chừng. Hắn là một tướng quân lập được nhiều công trạng, nhưng cũng chính vì thế mà trở thành cái gai trong mắt không ít người.

Sau buổi tiệc, Dịch bất ngờ gọi nàng lại. Họ lặng lẽ đi dọc theo hành lang cung điện, nơi ánh đèn lồng hắt bóng dài trên nền đá.

"Ta không ngờ sẽ gặp nàng ở đây," hắn khẽ nói, giọng nói mang theo một tia ấm áp hiếm hoi.

"Ta cũng vậy," nàng đáp nhẹ. "Huynh vẫn ổn chứ?"

Hắn nhìn nàng, như thể muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười nhạt. "Ta vẫn ổn. Còn nàng? Cuộc sống của nàng thế nào?"

Nàng định kể về những ngày tháng yên bình ở trấn nhỏ, nhưng rồi chợt nhận ra rằng, những điều ấy dường như quá xa vời với thực tại đầy căng thẳng này.

"Ta vẫn ổn," nàng đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên những câu hỏi. Hắn trở về kinh thành không chỉ để nhận vinh quang, mà có lẽ còn phải đối mặt với những âm mưu đằng sau nó.

Đột nhiên, một thị vệ chạy đến, cúi đầu nói nhỏ với Dịch. Ánh mắt hắn trầm xuống, nét mặt dần trở nên nghiêm nghị.

"Ta phải đi rồi," hắn nói nhanh, nhưng trước khi rời đi, hắn dừng lại một lát. "Mạnh Tiểu Nguyệt, nàng hãy cẩn thận. Chốn kinh thành này không an toàn."

Nàng nhìn theo bóng hắn khuất dần trong màn đêm, lòng tràn ngập những suy nghĩ rối bời. Liệu cuộc hội ngộ này là điềm lành hay là khởi đầu cho một cơn sóng gió mới?

Bạn đang đọc Mạnh Bà U Minh Sử Ký sáng tác bởi Tieuthusinh279
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuthusinh279
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.