Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư nương là của sư phó, cũng là của chúng ta(1)

Phiên bản Dịch · 1365 chữ

Màn đêm như mực, tiếng gió rít gào, Triều Thiên đạo quan như ẩn như hiện bên trong bóng tối.

Nơi xa, tiếng sói tru vang lên quanh quẩn, tăng thêm mấy phần thần bí cùng bất an.

Trong phòng.

Một vị đạo sĩ trẻ tuổi, búi tóc Hỗn Nguyên lên cao, đạo bào phiêu dật, đang nhắm mắt bắt lấy 'Tử Ngọ quyết ' đắm chìm bên trong tu hành.

Trước mặt hắn, bên trong một lư hương màu đen, một nén hương xám đang lặng lẽ thiêu đốt, khói xám lượn lờ như một con rắn nhỏ, uốn lượn bay lên, chui vào mũi hắn.

Toàn thân đạo sĩ run lên.

Thoải mái.

Một lát sau.

Đạo sĩ trẻ tuổi mở mắt ra, trên mặt mang theo ý cười, vội vàng bóp tắt nén hương đang cháy, thận trọng đem một nửa nén hương còn sót lại cất vào bên trong bao vải, cất giữ như bảo vật.

"Rõ ràng là tu tiên, sư phụ cứ nhất định nói là thực khí, có phải tu tiên hay không, chẳng lẽ ta còn không biết sao."

Thiếu niên tên Lâm Phàm, xuyên không từ thế giới hiện đại đến đây đã ba năm, đồng thời cũng đã tu hành được hai năm rưỡi.

Lúc mới xuyên không đến, hắn ở trong hoang sơn dã lĩnh, chưa quen cuộc sống nơi đây, xung quanh còn có tiếng dã thú gầm rú, may mắn được sư phụ dẫn về đạo quan. Sau khi khảo sát hắn nửa năm, thấy hắn tâm tính thuần lương, tôn sư trọng đạo, sư phụ liền truyền cho hắn phương pháp tu hành.

Từ đó, hắn có thêm một đạo hiệu ngoài cái tên ở thế giới này.

Huyền Đỉnh.

Hắn hỏi sư phụ, vì sao lại là Huyền Đỉnh, sư phụ nói với hắn, lúc gặp ngươi, ngươi cứ hỏi: Ta là ai, đây là đâu...

Trông giống như động kinh, nên gọi là Huyền Đỉnh vậy.

Đối với cái này, hắn biểu thị không có ý kiến.

Chỉ là nói tới cũng kỳ quái, phương pháp tu hành ở nơi này hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.

Trong nhận thức của hắn.

Tu tiên không phải là cắn thuốc rồi thổ nạp linh khí thiên địa sao.

Nhưng tại nơi này, thời điểm tu hành nhất định phải đốt loại hương xám này.

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng có thể tu luyện là được rồi.

"Sư phụ tu hành hơn nửa đời người cũng chỉ mới Luyện Khí tầng ba, sư huynh tu hành mười lăm năm cũng Luyện Khí tầng ba, mà ta tu hành hai năm rưỡi đã đạt tới Luyện Khí tầng ba."

"Xem ra ở phương diện tu tiên này, ta là kỳ tài."

Hắn chưa bao giờ nói với ai về tiến độ tu hành của mình.

Cũng không phải sợ dẫn tới người khác ghen ghét, mà là không muốn đả kích sư phụ cùng sư huynh.

Nhìn thì có vẻ như chia sẻ niềm vui với người thân, nhưng bọn hắn cũng không phải là người thân ruột thịt, cuối cùng khó tránh khỏi việc sinh lòng đố kỵ.

Chỉ cần không nói ra, liền có thể một mực tương thân tương ái.

Xuống giường, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy ấm trà, đổ sạch thanh thủy bên trong vào lòng bàn tay, cúi đầu, chôn mũi vào bên trong thanh thủy, thổi khí, rửa sạch xoang mũi.

Cho dù đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể nào thích ứng với mùi vị đặc hữu của loại hương xám này.

Mùi vị rất quái lạ.

Sau khi rửa sạch, hắn đẩy cửa ra, hít sâu mùi hương đặc hữu của bầu trời đêm.

Ngẩng đầu, ngước nhìn Ô Vân bị trăng sáng bao phủ, bên trong ánh mắt của hắn lộ ra những tia cảm xúc khác thường.

Có nhớ nhà hay không, đã không còn quan trọng nữa.

Hắn cảm thấy nếu như đã đến đây rồi, vậy nên tu hành thật tốt, xem thử thế giới sau khi tu tiên sẽ kiều diễm mỹ lệ đến mức nào.

Đóng cửa, trở lại trong phòng, sắc trời đã không còn sớm.

Nghỉ ngơi sớm một chút, có lợi cho sức khỏe.

Chỉ là là thời điểm hắn chuẩn bị lên giường, dư quang phát hiện trên mặt bàn có chút bẩn.

"A, ta nhớ ban ngày đã lau rồi mà."

Không nghĩ nhiều, cầm lấy chiếc khăn lau được gấp rất ngay ngắn ở trên bàn, dùng sức lau sạch mặt bàn, đồng thời thổi phù phù vào chỗ vừa lau, rồi tiếp tục lau.

Hắn thích sạch sẽ, không cho phép hoàn cảnh ở lại có một chút vết bẩn nào.

Tu sĩ chúng ta nhất định phải thích sạch sẽ.

Một lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn lên mặt bàn, hài lòng gật gật đầu.

Thật sự là không nhuốm bụi trần.

Bây giờ thì sạch sẽ rồi.

Hắn gấp gọn khăn lau lại, đặt ngay ngắn ở một góc bàn.

Nằm dài trên giường, nhắm mắt, bắt đầu tiến vào trong mộng đẹp.

Bên ngoài phòng.

Một bóng người lướt qua trong bóng đêm, đi đến phía trước một gian phòng, hắn rón rén đẩy cửa, bước qua ngưỡng cửa vào trong phòng, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại.

Trong phòng, ngọn đèn dầu vẫn chưa tắt, ánh đèn chiếu sáng lên thân nam tử.

Người đàn ông có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn như cái đĩa, ngũ quan chụm lại, đôi mắt to bằng hạt đậu nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngủ trên giường.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, rón rén đi đến bên giường, hai tay nắm chặt lấy thanh chủy thủ giơ cao lên, sau đó đột nhiên đâm về phía ngực thiếu niên.

Đột nhiên.

Lâm Phàm đang ngủ say bỗng mở mắt ra, nắm lấy cổ tay nam tử, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, đưa tay tát vào trên mặt nam tử, sau đó liền nhấc chân đá vào trên ngực hắn, đem hắn đẩy ra, tức giận nói:

"Huyền Dương sư huynh, ngươi muốn giết ta?"

Hắn thực sự không thể tin được, sư huynh lại muốn giết mình.

"Sư đệ, sư nương muốn ăn nhân đan, sư phụ để cho ta tới giết ngươi, đem ngươi luyện chế thành nhân đan để sư nương ăn cho đã ghiền, sư nương đối chúng ta không tệ, đã đến lúc chúng ta nên báo đáp, nhường sư huynh giết ngươi đi."

Huyền Dương giữ vững thân thể, mặt mũi tràn đầy không bỏ, chỉ là khi nghĩ đến dáng vẻ mong chờ của sư nương, hắn lại cắn răng, giơ chủy thủ lên, mang theo thân thể mập mạp hướng phía Lâm Phàm vọt tới.

Với hắn, giết chết sư đệ là điều bắt buộc phải làm.

Có lẽ không nỡ.

Nhưng nếu có thể làm sư nương vui vẻ, mọi thứ đều đáng giá.

"Sư huynh, ta chính là sư đệ thân như thủ túc của người"

Lâm Phàm trong lòng lạnh lẽo.

Sư nương muốn ăn nhân đan, hắn có thể hiểu được.

Nhưng sư nương muốn đem hắn làm đan liệu, hắn không thể nào hiểu được.

"Ô ô, sư đệ, sư huynh cũng không muốn a, nhưng mà... Sư nương ghét bỏ ta, nói ta quá béo, dáng dấp quá xấu, chất thịt đầy mỡ, chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Sư nương ăn nhân đan xong sẽ rất cao hứng, mà sư nương cao hứng thì cũng sẽ thỏa mãn sư phụ, ta nghe được cũng sẽ vui vẻ. Sư đệ, hi sinh một mình ngươi, thỏa mãn ba người, ngươi vì sao lại không nguyện ý."

"Trước kia những sư đệ kia đều là cam tâm tình nguyện."

Huyền Dương biểu lộ điên cuồng, phảng phất là bởi vì bị ghét bỏ, hạt đậu trong mắt lại có nước mắt chảy xuống, nhưng cho dù như thế thì lực đạo vung đao vẫn như cũ không giảm.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.