Sư nương là của sư phó, cũng là của chúng ta(2)
Nhớ năm đó hắn cũng không phải như thế.
Tại mười dặm quanh đây cũng được coi là thanh niên tài tuấn, dung mạo không thua kém sư đệ, nhưng dần dần liền thay đổi.
"Lão Tử chính là không nguyện ý."
Lâm Phàm lại một cước đá văng sư huynh, ngưng tụ pháp lực vào hai mắt, trong khoảnh khắc, trong mắt hắn hiện lên huyết quang đỏ rực, đây là huyết mục pháp, pháp thuật có tính sát thương duy nhất mà hắn vừa mới tu luyện thành công.
"Sư đệ, đừng vùng vẫy nữa, chúng ta đều là đệ tử cùng một sư phụ, ngươi không phản kháng được ta, ngoan ngoãn, để sư huynh tiễn người một đoạn, ngươi cũng biết thủ pháp của sư huynh, tốc độ rất nhanh, sẽ không để cho ngươi chịu bất kỳ đau đớn nào."
Huyền Dương nhìn thấy sư đệ thi triển huyết mục pháp, không khỏi lắc đầu, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn liền đại biến.
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, huyết quang đã bức đến trước mặt, vội vàng nâng dao găm lên ngăn cản, răng rắc một tiếng, dao găm ứng tiếng đứt thành hai đoạn.
"Sư đệ, tu vi của ngươi làm sao lại. . ."
"Sư huynh, ta cũng giống như các người, đều có tu vi Luyện Khí tầng ba, chỉ là ta không muốn đả kích các ngươi, cho nên không nói ra, ngươi không bắt được ta đâu."
Nhưng Lâm Phàm hiểu rõ, tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không sư nương vội vàng ăn nhân đan, với tính cách âm u như quỷ của sư phụ, tuyệt đối sẽ đến đây xem xét, đến lúc đó hắn phải lấy một địch hai, thật sự sẽ không có cơ hội.
Toàn bộ đạo quán chỉ có bốn người bọn họ, hắn đối với tình huống mỗi người đều rõ như lòng bàn tay.
Sư phó âm u.
Sư nương biến thái.
Sư huynh điên.
Có lẽ người duy nhất có thể coi là bình thường một chút, chỉ có chính hắn.
Nhưng coi như là như thế, hắn cũng chưa từng sợ hãi, chưa từng e ngại, mà vẫn thật lòng quan tâm đến bọn hắn.
"Sư huynh, sư nương là của sư phụ, nhưng cũng là của chúng ta, ta biết ngươi vẫn luôn ưa thích sư nương, vì sao không chủ động xuất kích, chúng ta giết sư phụ, đoạt sư nương."
Lâm Phàm cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng sư phụ cùng với sư nương đều đã làm đến loại trình độ này.
Hắn cảm thấy mình cũng không thể ngồi chờ chết.
Cái gọi là ân tình sư đồ, vốn nên cao hơn núi, sâu hơn biển.
Nhưng hiện tại xem ra chỉ là hắn đơn phương tình nguyện.
Huyền Dương ngây người nhìn đoạn dao găm rơi dưới đất, trăm mối vẫn không thể hiểu nổi vì sao tốc độ tu hành của sư đệ lại nhanh như vậy, nghe thấy sư đệ muốn sát sư đoạt thê, hắn bỗng ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Lâm Phàm.
"Sư đệ, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta há có thể làm ra chuyện thế này, bằng không thì chẳng khác nào cầm thú."
Hắn tự nhiên ưa thích sư nương.
Mỗi lần nhìn thấy sư nương, hắn đều không thể rời mắt.
Vòng eo thon thả, cặp mông tròn trịa.
Nhưng đó chỉ là vẻ đẹp bên ngoài của sư nương, điều thực sự hấp dẫn hắn chính là vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong, đó mới là thứ hắn yêu thích.
"Sư huynh, huynh cũng biết sư phụ là hạng người gì, mặt đầy rỗ, xấu xí vô cùng, lại hay đánh đập sư nương. Huynh nghĩ xem sư nương đối với chúng ta tốt như vậy, huynh thực sự muốn thấy sư nương tiếp tục chịu khổ hay sao?
Hay là nói, tình cảm của huynh dành cho sư nương chỉ là giả dối?
Huynh cẩn thận suy nghĩ một chút tiếng kêu thảm thiết của sư nương đi, huynh thực sự muốn nghe sao?"
Lời này vừa nói ra.
Huyền Dương sư huynh dao động, khí lực suy yếu, không khỏi lùi lại mấy bước, trong mắt hiện rõ vẻ giằng xé, những kí ức đau đớn như thủy triều ùa về.
Hắn thường xuyên nửa đêm dừng lại trước sân của sư phụ, nghe thấy từng tiếng rên rỉ thảm thiết vọng ra từ trong bên trong phòng, lòng như dao cắt, chỉ hận không thể xông vào đánh ngã sư phụ xuống đất, cứu sư nương ra ngoài.
Nhưng hắn lại không dám, chỉ cảm thấy mình nhu nhược hèn nhát, như một kẻ vô dụng.
Dần dần, vẻ giãy dụa tiêu tán, đôi mắt mờ mịt bỗng trở nên nóng bỏng.
"Được, đi, chúng ta giết sư phó, đoạt sư nương, cho dù có như cầm thú, ta cũng nguyện ý vì sư nương làm cầm thú một lần ."
"Sư huynh chờ chút."
Lâm Phàm lấy xuống hai chiếc rìu bổ củi treo trên vách tường, đây là rìu thường ngày hắn dùng để rèn luyện, độ sắc bén không tệ, chỉ có điều hơi bị rỉ sét.
Ném cho sư huynh một cái, riêng mình giữ lại một cái.
Vung hai lần trong không khí.
Cảm giác cũng không tệ.
Đủ để chém chết sự phụ.
Sau đó Lâm Phàm bắt đầu cởi ra đạo bào trên người, để lộ chiếc áo lót bên trong.
"Sư đệ, ngươi làm gì vậy?" Huyền Dương hơi khó hiểu, hắn đã có chút không thể chờ đợi, chỉ hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt sư phụ, vung rìu chém chết lão.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Mặc đạo bào ta là thành viên của đạo quán, là ái đồ của sư phụ, chuyện thí sư thiên lý nan dung, nhưng cởi đạo bào, thân ta tự do, giết lão đạo Lăng Tiêu chỉ là tự vệ, sư huynh có muốn cởi bỏ xiềng xích không?"
"Xiềng xích?" Huyền Dương suy nghĩ một lát, "Ta cởi cái rắm, giết chết sư phụ vẫn phải đoạt sư nương, sư huynh ta đã chú định là cầm thú."
"Ừm, sư huynh nói có lý, đi thôi."
"Đi."
Tại một gian sương phòng khác bên trong đạo quán.
"Lão quỷ, mùi vị của Huyền Đỉnh hẳn là không tệ nhỉ."
Một vị nữ tử khuôn mặt như xà tinh rúc vào trong ngực một vị lão giả có tướng mạo cực kỳ xấu xí, nghĩ đến bộ dáng xinh xắn của Huyền Đỉnh sắp được luyện chế thành nhân đan, khóe miệng của nàng không khỏi chảy ra nước miếng
Chỉ cần nếm qua nhân đan một lần, mùi vị đó, công hiệu đó sẽ mãi mãi không thể nào quên.
"Đó là dĩ nhiên, thuốc dẫn luyện nhân đan của ta há có thể tầm thường, trước kia nàng cứ giục ta luyện, nhưng nàng phải biết nhân đan tốt nhất là phải có thực khí, tu đến Luyện Khí tầng một mới là tốt nhất."
Lão giả mặt dài như ngựa, mặt đầy rỗ, thời điểm nói chuyện có thể thấy rõ từng chiếc răng vàng lỗ chỗ, hắn cầm lấy cái chân không biết tên trên bàn, hung hăng xé rách một khối, tự ăn một miếng, sau đó lại đút cho nữ tử trong lòng.
"Lão quỷ, ngươi thật tốt, ăn nhân đan này, ta có thể đi đến Luyện Khí một tầng không?"
"Ừm, hẳn là không sai biệt lắm, nàng đã ăn mấy viên nhân đan rồi, một viên này nhất định sẽ thành, ai. . . Thời buổi này yêu ma quỷ quái, Âm Dương điên đảo, tà ma loạn thần, ô uế không tả xiết, muốn tu tiên chỉ là si tâm vọng tưởng, ngoài thực khí ra không còn cách nào khác."
Nữ tử duỗi ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên ngực lão đạo, "Lão quỷ, thiếp thấy ánh mắt Huyền Dương nhìn thiếp có gì đó không đúng."
"Hừm...chờ lão đạo ta tìm được vật cuối cùng, đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, ta sẽ..."
Ầm!
Đột nhiên, cánh cửa đóng chặt bị người đá văng ra từ bên ngoài.
Sư phụ cùng sư nương đang tình nồng ý mật đều bị giật mình, khi thấy Huyền Dương thở hổn hển cùng với Huyền Đỉnh mặt không cảm xúc, cả hai đều kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra?
Bảo Huyền Dương đi giết Huyền Đỉnh, sao lại thành ra thế này, còn cầm rìu làm gì?
Còn chưa chờ bọn hắn hiểu rõ.
Chỉ thấy Lâm Phàm cung kính nói với lão đạo: "Sư phụ, sư nương, chào buổi tối, cửa là sư huynh đạp, ta không có đạp."
Khác với sư huynh luôn dễ xúc động, hắn luôn hiểu đạo lý tôn sư trọng đạo.
Cho dù sư phụ muốn giết hắn.
Những quy củ nên có vẫn phải có.
Cánh cửa này dù như thế nào cũng không phải là hắn đạp.
"Không sai, chính là ta đạp." Sư huynh ngạo nghễ nói.
"Ừm." Lão đạo vẻ mặt khó coi, âm trầm nói: "Hai tên nghịch đồ các ngươi muốn tạo phản sao?"
Lâm Phàm không trả lời sư phụ, mà nhìn về phía sư huynh, ngữ khí vô cùng ôn hòa.
"Sư huynh, giết sư phụ, đoạt sư nương."
"Được, sư nương là của ta."
Vừa dứt lời, hai người khí thế hung ác hướng phía sư phụ chém tới.
Ý tứ đến thế là được.
Nói nhảm nhiều, dễ dàng xảy ra chuyện.
Trăng sáng bị mây đen che khuất bỗng nhiên xuất hiện, ánh trăng trắng noãn đem hai bóng người chiếu rọi lên trên mặt đất, trông vô cùng vặn vẹo.
A!
Ầm!
Soạt!
Trong phòng hỗn loạn.
-----
Đăng bởi | khanhhailang159 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |