Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là thứ súc sinh(2)

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

“Đạo… đạo trưởng, ngài nói bệnh của tôi có thể chữa được sao?”

“Dương đại tỷ, ta có thể lừa ngươi được sao?” Lâm Phàm cười cười, cũng hiểu vì sao đối phương lại kích động như vậy, vốn đã chấp nhận cái chết, bỗng nhiên nói có thể chữa được, làm sao có thể không kích động.

“Không, không, lời đạo trưởng tôi tin mà.” Dương đại tỷ nói.

“Đạo trưởng, mẫu thân ta thật sự có thể khỏi bệnh sao?” Tiểu Thỏ mặt mũi tràn đầy mong đợi, đừng nhìn cô bé nhỏ thế này, nhưng cái gì cần biết cũng đều biết, nàng biết mẫu thân bị bệnh nặng, càng ngày càng gầy yếu, nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra sự buồn bã, nếu không mẫu thân cũng sẽ đau lòng.

Nàng muốn mỗi ngày đều tỏ ra thật vui vẻ, để tâm trạng của mẫu thân cũng được tốt.

“Đương nhiên.”

Hắn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cho cô bé một ánh mắt kiên định.

Lâm Phàm lấy ra ống trúc, con rết cảm ứng được, từ bên trong bò ra, rơi vào bên trên lòng bàn tay hắn, Tiểu Thỏ cùng với Dương đại tỷ ngạc nhiên nhìn, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn đi nhìn lại, chẳng phải đây là con rết đạo trưởng bắt mấy ngày trước sao.

Còn Dương đại tỷ lại có chút khó hiểu, cái này là có ý gì?

“Dương đại tỷ, con trùng này là rết vân vàng chứa kịch độc, nhưng đã bị ta thu phục, có thể hại người nhưng cũng có thể cứu người, nào, há miệng ra, để nó bò vào, hút lấy bệnh bên trong cơ thể ngươi.” Lâm Phàm nói.

Dương đại tỷ gật đầu, đến chết nàng còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ rết sao?

Huống hồ nàng tin tưởng đạo trưởng sẽ không hại nàng.

Nàng lập tức há miệng.

Lâm Phàm đặt tay lên miệng Dương đại tỷ, rết vân vàng bước từng bước, bò vào miệng, sau đó theo cổ họng mà đi xuống, hắn để cho Dương đại tỷ nằm yên, không cần làm gì nhiều, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

Cảm giác kỳ lạ khi bị rết vân vàng bò trong cơ thể khiến cho nàng thấy không thoải mái, một cơn đau nhẹ nhàng truyền đến, nhưng nàng biết đây là đang chữa bệnh cho mình.

Nàng muốn sống, sống thật tốt, để không để cho nữ nhi mình trở thành cô nhi.

Dù cho thế đạo này rất tồi tệ.

Nhưng lại như thế nào, chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh nữ nhi lớn lên, nàng đã thỏa mãn rồi.

Không biết qua bao lâu.

"Được rồi, há miệng ra," Lâm Phàm nhẹ nhàng nói.

Theo Dương đại tỷ hé miệng, con rết vân vàng bò ra khỏi miệng, quay trở lại bên trong ống trúc chật hẹp của nó.

"Đạo trưởng, mẫu thân của ta. . ." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn.

"Không sao rồi, thân thể có chút suy yếu, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi, ngươi ở bên cạnh chăm sóc mẫu thân, ta đi mua ít thịt về."

Lâm Phàm đặt ống trúc vào trong ngực, xoa đầu Tiểu Thỏ, sau đó quay người bước ra ngoài.

"Tạ ơn đạo trưởng."

Tiểu Thỏ bật khóc, nước mắt cuối cùng cũng không thể nhịn được, ôm chầm lấy mẫu thân.

. . .

Trên phố.

Lâm Phàm chầm chậm đi dạo, những lời nói mang theo sát khí của người qua đường không ảnh hưởng đến hắn, đã nhập thế, vậy tất nhiên phải quan sát kỹ thế gian này.

Thân tình giữa Tiểu Thỏ cùng với mẫu thân của cô bé cho hắn thấy sự tươi đẹp.

Về phần chém chém giết giết của những người khác, chẳng qua chỉ là những mảnh vụn của thế gian này thôi.

Phía trước xuất hiện động tĩnh.

"Mau xem đi, Mã Tam Bảo đánh chết mẫu thân hắn rồi."

"A? Ác như vậy, ngay cả mẫu thân mình cũng giết?"

"Mã Tam Bảo thích cờ bạc thành tính, chuyện gì mà hắn không làm được."

Lâm Phàm đang chuẩn bị mua thịt, đột nhiên cau mày, giết cả mẫu thân?

Hắn không thể không bước nhanh hơn, chen qua đám người, thấy quán bánh bao quen thuộc, thấy tên đại hán quen thuộc, sau đó nhìn thấy bà chủ quán bánh bao ngã trên mặt đất, đầu đầy máu.

Lúc này, Mã Tam Bảo chẳng có chút nào sợ hãi, thậm chí không có chút hối hận vì đã đánh chết mẫu thân mình, ngược lại còn chỉ vào đám người vây xem xung quanh.

"Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử đánh chết mẫu thân mình, liên quan quái gì đến các ngươi, tất cả cút đi cho lão tử."

Có vài người có huyết tính, muốn ra tay dạy cho hắn một bài học, nhưng lại bị người đi cùng ngăn lại, nói cho hắn Mã Tam Bảo là tư binh của Hoàng trấn trưởng, không thể động vào.

Nghe thấy vậy, những người muốn ra tay dạy dỗ liền dừng lại, không dám ra mặt.

"Súc sinh."

Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Mã Tam Bảo, "Ngươi có còn là con người không, giết cả mẫu thân của mình, ngươi còn không bằng cầm thú."

Khí huyết sôi sục, một cỗ lửa giận vô hình bừng lên trong lòng hắn.

Tâm trạng vốn vui vẻ sau khi chữa khỏi bệnh cho Dương đại tỷ lập tức tan biến.

"Đạo sĩ thối, lão tử khuyên ngươi đừng nhiều chuyện, lão tử đánh chết mẫu thân mình thì liên quan quái gì đến ngươi, ai bảo bà già đó không đưa tiền cho lão tử." Mã Tam Bảo thấy người chửi mình lại là đạo sĩ thối đó, tự nhiên không thể nhịn được nữa.

"Đánh chết mẫu thân, thiên lý nan dung, ngươi không sợ quan phủ chặt đầu ngươi sao."

"Hừ, quan phủ? Lão tử chính là tư binh của Hoàng lão gia, ngươi đang nằm mộng à, thôi, không nói nhiều với tên đạo sĩ thối nhà ngươi, lão tử phải tranh thủ thời gian đến sòng bạc liều một phen."

Nói xong, Mã Tam Bảo không cho Lâm Phàm bất kỳ cơ hội nào để nói thêm, chen qua đám đông, vội vàng rời đi.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.