Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi không phải biết sai rồi, ngươi chỉ biết mình sắp chết(1)

Phiên bản Dịch · 1097 chữ

Lúc này Lâm Phàm thực sự muốn rút rìu sau lưng ra, chặt hắn một cái chết luôn.

Nhưng hắn nhịn được.

Nhìn bào lão nằm trên mặt đất.

Đám người xung quanh đã quen với việc nhìn thấy người chết, thấy không còn gì thú vị liền tản ra, mỗi người lo việc của mình, như thể người chết không phải là người, mà chỉ là một con vật không đáng chú ý.

Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xuống trước mặt bà lão, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đầu bà, rồi bế bà lên, mặt không biểu cảm bước ra bên ngoài trấn.

Đi ngang qua bên cạnh hắn người đi đường, đột nhiên rùng mình một cái.

Người đi đường bước qua bên cạnh hắn, bất giác rùng mình một cái.

Lạnh quá.

Làm sao lại lạnh như vậy.

. . . . . .

Đêm tối đen đến mức khiến cho người ta khó chịu.

Trong phòng.

Lâm Phàm ngồi trước bàn với gương mặt không biểu cảm, chiếc rìu bổ củi đặt ở trên bàn, sự tình phát sinh vào ban ngày đã tạo thành trùng kích rất lớn đối với hắn, Mã Tam Bảo đánh chết mẫu thân, cướp tiền, không thèm để ý mà đi đánh bạc.

Loại người này đã đến mức trời đất cũng không thể dung tha, ngay cả thánh nhân cũng không thể cứu vãn.

Hắn mang thi thể của bà lão ra bên ngoài trấn chôn cất.

Đứng trước mộ bia giản dị của bà rất lâu.

Cuối cùng không nói một lời, quay người rời đi

"Hô. . ."

Hắn thở ra một hơi.

Đứng dậy, cởi bỏ đạo bào trên người, sau đó gấp lại thật gọn gàng, đặt lên trên giường, mở túi hành lý, bên trong là một bộ hắc y dùng để đi đêm, đây là trang phục đặc biệt của đạo quán, đã được gia công đặc biệt, không có nếp gấp hay trang trí thừa, cổ tay áo cùng với ống quần bó chặt, thuận tiện cho hành động.

Hắn cầm chiếc rìu bổ củi lên, sờ lên lưỡi rìu, đã được mài sắc, từ trước đến nay luôn duy trì độ sắc bén.

Chiếc rìu này trước đây chỉ dùng để bổ củi, nhưng từ khi hắn dùng rìu này giết sư phụ, ý nghĩa của nó đã thay đổi hoàn toàn.

Thân là đạo sĩ, những gì đã học phải dùng để trừ yêu diệt ma, chứ không phải dựa vào bản sự để giết người vô tội.

Bởi vậy, lúc ban ngày, hắn nhịn được.

Đẩy cửa, gió đêm gào thét lên, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, quả thật mây đen gió lớn, là thời điểm thích hợp để hành động.

Đóng cửa, đi xa, dần dần ẩn vào đến trong bóng tối.

Hắn đóng cửa, rời đi, dần dần biến mất vào bên trong bóng đêm.

. . .

Trên phố.

Một bóng người lung la lung lay, vừa đi vừa nghêu ngao hát, thảnh thơi bước về phía nhà mình.

Mã Tam Bảo đang rất phấn khởi, không nghĩ tới vận may hôm nay lại tốt đến vậy, không thể nói là đại sát tứ phương, nhưng cũng đủ để hắn cười đến lệch miệng.

"Đồ già kia, bảo người đưa tiền liền không chịu, bị đánh chết cũng là đáng đời."

Hắn lớn tiếng chửi bới, không có chút nào ăn năn, thậm chí một chút thương cảm cũng không có.

Thậm chí hắn còn cảm thấy mình có thể thắng được tiền, khẳng định là nhờ lão nương kia chết đi, vận rủi cũng theo đó mà biến mất.

Tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng với tiếng thở nặng nề của nam nhân từ căn nhà xung quanh truyền đến làm cho trong lòng hắn bồn chồn, ngứa ngáy khó chịu.

Hắn rống giận về phía những âm thanh đó.

"Chúng mày có im mồm đi không, ông mà còn nghe thấy tiếng nữa thì ông sẽ phá cửa xông vào, làm cùng với chúng mày."

Ngay lập tức, tiếng chửi rủa lại vang lên.

"Haha..." Mã Tam Bảo cười lớn, "Hôm nay gia gia ta tâm tình tốt, không chấp với chúng mày."

Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng hắn cũng về đến nhà, nhìn qua cửa sổ giấy, bên trong là một màu đen kịt, trước đây, mỗi khi hắn về đến nhà đều có ánh sáng, bà cụ thường ngồi trên ghế trước cửa chờ hắn về.

Bà sẽ nói với hắn một câu.

"Hài tử à, mẫu thân đã để lại phần cơm cho ngươi, ngươi ăn đi rồi hãy ngủ."

Đối với việc này, hắn chỉ đáp lại một câu.

"Cơm ngươi để lại đến chó còn không thèm ăn, lão tử ở bên ngoài toàn ăn sơn hào hải vị, ai thèm ăn mấy thứ rẻ rách đó."

Hắn đẩy cửa bước vào, bên trong là một mảnh đen kịt.

"Mẹ kiếp." Mã Tam Bảo vừa chửi vừa mò mẫm, đi đến trước bàn, tìm thấy ngọn đèn dầu, hắn lấy ra một cây châm lửa, thổi một hơi để nhóm lửa, châm vào bấc đèn.

Khi ánh đèn bừng sáng.

"A.... . ."

"A!" Mã Tam Bảo hét lên kinh hãi, khi bóng tối tan biến, một bóng người hiện rõ ngay cạnh bàn, khiến hắn liên tục lùi lại, định cầm thứ gì đó để đánh, nhưng khi nhìn rõ mặt bóng đen, hắn liền nổi giận đùng đùng.

"Đạo sĩ thúi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Hắn chỉ cảm thấy tên đạo sĩ thúi này quả thật âm hồn bất tán.

"Đạo sĩ thối, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hắn chỉ cảm thấy tên đạo sĩ thúi này quả thật là âm hồn bất tán.

Một ngày thấy hai lần, đúng là xúi quẩy.

"Ngươi đã về, toàn thân còn nồng nặc mùi rượu, chắc hẳn là đã uống không ít rượu nhỉ, là bởi vì giết mẫu thân nên trong lòng nảy sinh áy náy sao?" Lâm Phàm ngồi trước bàn, giọng điệu bình thản.

Ánh mắt của hắn không còn mang theo sự quan tâm đến chúng sinh như khi mặc đạo bào, mà tỏa ra sự lạnh lẽo như băng, không hề có chút cảm xúc.

"Đánh rắm, lão tử thắng tiền, có tiền thì phải uống rượu." Mã Tam Bảo giận mắng, tiện tay nhặt lấy cây gậy gỗ bên cạnh cửa, chuẩn bị sẵn sàng để đánh chết đối phương bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.