Ngươi không phải biết sai rồi, ngươi chỉ biết mình sắp chết(2)
Lâm Phàm duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau trên mặt bàn, rồi giơ ngón tay lên chỉ vào hắn, "Ngươi xem cái bàn này sạch sẽ biết bao, ta vốn là người ưa sạch sẽ, nhưng không bao giờ làm được sạch sẽ như thế này."
Lâm Phàm đứng dậy, dọa cho Mã Tam Bảo lùi thêm một bước, nhưng hắn lại thấy tên đạo sĩ thối kia không đi về phía hắn mà lại đi đến bên giường, sờ lên chiếc chăn đã được gấp gọn gàng.
"Ngươi xem cái chăn này sạch sẽ biết bao, mặc dù may vá chằng chịt, nhưng trong những đường may vá này, ta lại thấy rõ tình thương của một mẫu thân dành cho hài tử."
"Ồ, đúng rồi, ngươi có biết khách điếm Lai Thế không, cái khách điếm đó rất không sạch sẽ, sàn nhà bẩn, chăn màn cũng bẩn, thật sự là mất tiền mà cũng chẳng được thoải mái, nhưng có người lại không cần mất tiền mà vẫn có nơi ở tốt, thế mà lại cứ muốn chuốc lấy phiền phức, ngươi nói xem, hắn có phải là đầu óc có vấn đề không?"
Lâm Phàm chỉ vào đầu mình, miệng cười mỉm, ánh mắt vẫn không chứa đựng chút cảm xúc.
Men say của Mã Tam Bảo tiêu tán, tim đập có chút nhanh hơn.
"Đạo sĩ thối, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Không, không, ngươi xem bộ quần áo này, ngươi thấy ta bây giờ có giống đạo sĩ không?"
"Ngươi. . ."
Lâm Phàm ngắt lời hắn, "Nếu là đạo sĩ, thì phải lo cho chúng sinh, lấy việc diệt yêu trừ ma làm trách nhiệm, không được tùy ý sử dụng pháp thuật đối với người thường, mọi việc đều phải giảng đạo lý, đáng tiếc, ta tu hành chưa đủ, không thể làm được, nên ta chỉ có thể thay bộ quần áo khác, lấy thân phận người thường để nói chuyện với ngươi."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Mã Tam Bảo hoàn toàn mất kiên nhẫn, nắm chặt cây gậy gỗ, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Lâm Phàm cười cười, rút cây rìu giấu sau lưng ra, vung vẩy hai cái, tự nói.
"Cái rìu này vốn là rìu bổ củi, nhưng sư phụ ta đã nhập ma đạo, đau khổ không muốn sống, cầu xin ta cùng với sư huynh giết ông ấy, vì thế ý nghĩa của cái rìu này đã thay đổi, nó không còn là cái rìu bình thường nữa, mà là một cái rìu được sư phụ ta công nhận là rìu của chính đạo."
Mã Tam Bảo càng cảm thấy tên đạo sĩ thối này rất có bệnh.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử chính là tư binh của Hoàng lão gia, nếu ngươi dám làm càn, ta sẽ khiến cho ngươi không ra khỏi được Hoàng Lang trấn ."
"Làm gì?"
Lâm Phàm cười khẽ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đương nhiên là chém chết ngươi, đồ bất trung bất hiếu.”
Dứt lời, hắn vung rìu lên, chém thẳng về phía Mã Tam Bảo.
“Muốn chết.”
Mã Tam Bảo thấy tên đạo sĩ này thật sự ra tay, tự nhiên không hề sợ hãi, thân là tư binh của Hoàng lão gia, hắn vốn có võ nghệ cao cường, bình thường đối phó với ba bốn người cũng không thành vấn đề, nói gì là tên đạo sĩ gầy yếu trước mắt.
Lực bổ phân sơn.
Mã Tam Bảo hoành côn ngăn cản.
Răng rắc!
Gậy gỗ bị chém thành làm đôi.
"A. . ."
Mã Tam Bảo kinh hãi, đối phương cầm rìu, hắn cầm gậy gỗ, làm sao chống đỡ nổi.
Ngay sau đó, hắn bị Lâm Phàm đá vào ngực, một cơn đau dữ dội ập đến, còn chưa đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên, con ngươi hắn lập tức co rút lại, cái rìu kia lại đang bổ xuống, khiến hắn hoảng sợ vội vàng đưa tay lên ngăn cản.
Phốc phốc!
Lâm Phàm một nhát chặt đứt cánh tay của đối phương, cánh tay rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe ra đầy đất, một ít bắn lên mặt Lâm Phàm, hắn nhẹ nhàng lau mặt, sau đó nhìn xuống Mã Tam Bảo đang ngã quỵ trên mặt đất, đau đớn đến không không muốn sống, khóe miệng hắn càng nhếch lên cao hơn.
“Đừng, đừng mà.” Gương mặt Mã Tam Bảo vặn vẹo, sợ hãi cùng với đau đớn xen lẫn, hắn cố gắng đứng dậy, muốn chạy ra khỏi nhà, nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy chân phải như mất đi cảm giác, cúi đầu nhìn xuống, bắp chân cũng đã bị chém đứt.
Bịch!
Hắn té ngã trên mặt đất.
"Đạo trưởng, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."
Mã Tam Bảo dùng cánh tay còn lại cố gắng bò ra ngoài, bám lấy bậc cửa, hy vọng trốn vào trong bóng tối bên ngoài, dường như nơi đó mới là an toàn nhất.
“Không, ngươi không phải biết sai, ngươi chỉ biết mình sắp chết thôi.” Lâm Phàm âm u nói.
Mã Tam Bảo sợ hãi không ngừng quay đầu, thấy tên đạo sĩ thối cầm rìu đang nhìn hắn bằng ánh mắt chế nhạo, từng bước từng bước tiến lại gần.
Ta phải chạy.
Ta phải sống.
"Cứu. . ."
Còn chưa đợi hắn hô lên hai chữ cứu mạng.
Một cái tay bắt lấy cổ chân của hắn, hướng phía trong phòng kéo đi.
"Không. . ."
Mã Tam Bảo vươn tay bám vào bóng tối bên ngoài, hy vọng trong mắt nhanh chóng tan biến.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, bóng tối bên ngoài biến mất, chỉ còn lại ánh sáng trong nhà bao phủ lấy hắn.
Đăng bởi | khanhhailang159 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |