Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại sư, bần tăng cũng muốn một ăn chén lớn mì thịt bò kèm hành thái(1)

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

“Khốn nạn.”

“Đồ khốn kiếp.”

Trong phòng, Lâm Phàm cầm rìu hướng về phía Mã Tam Bảo chém xuống, từng nhát rìu đầy chân thành, từng nhát rìu đầy căm hận, khi chém giết đối phương, hắn mở ra Công Đức Chi Nhãn.

Cự Anh Mã Tam Bảo chỉ mặc cái yếm, nước mắt nước mũi giàn giụa, lăn lộn đau đớn trên sàn, rên rỉ cầu xin tha thứ.

( Cự Anh là con quái vật có bề ngoài giống đứa trẻ nhưng đầu rất lớn)

Từng nhát rìu chém vào thịt, rồi rút ra, máu bắn tung tóe, dính lên tường, sàn nhà, cùng cả quần áo.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình có thể tức giận đến vậy.

So với khi chém giết sư phó, còn muốn tàn nhẫn.

“Đạo… Đạo trưởng, tha cho ta.”

“Im miệng, ngươi làm ra chuyện trời đất không dung, ngươi đoạt, ngươi mắng, ngươi đánh, ta còn có thể nói chuyện, khuyên năn ngươi, nhưng ngươi không nên, ngàn vạn lần không nên đánh chết mẫu thân của ngươi, trời không thu ngươi, ta liền thu ngươi.”

Lâm Phàm phẫn nộ chém thêm vài nhát, chặt đôi tay còn lại của đối phương thành nhiều đoạn.

"A, a. . ."

Hơi thở của Mã Tam Bảo dần yếu đi, tiếng kêu thảm thiết cũng nhỏ dần như tiếng muỗi.

Lúc này, Mã Tam Bảo đã bị ép đến góc tường, Lâm Phàm cúi người, giống như một cỗ máy, từng nhát rìu chém lên người đối phương, mặc kệ đối phương đã máu thịt be bét, cũng không hề ngừng lại.

Thế đạo có thể loạn, nhưng đạo đức không thể mất.

Không quan tâm đối phương có thể nói ra cái đạo lý gì, hắn cũng sẽ không nghe, hắn chỉ tin vào những gì mình thấy, đạo lý của ngươi không có tác dụng với ta, đạo lý của ta mới là đúng.

【 công đức + 0.1 】

Ngừng lại.

Hắn biết đối phương đã bị hắn tiêu diệt hoàn toàn.

"Vô Lượng thiên tôn."

“Thiên đạo cũng biết ta làm đúng, ban cho ta công đức.”

Lâm Phàm cầm chiếc rìu đẫm máu, nhìn thi thể, không có chút khó chịu nào sau khi chém giết, ngồi xổm xuống, cầm lấy quần áo của đối phương lau rìu.

Một lần, hai lần, ba lần.

Lau không sạch.

Không lau nữa.

Nhìn xuống quần áo trên người mình, dính đầy vết máu, có chút khó chịu, cần phải giặt sạch quần áo, nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy không cần, đây không phải là vết máu, mà là công đức.

Khi hắc y bị nhuộm thành huyết y, có lẽ cũng là lúc công đức viên mãn.

Thổi tắt ngọn đèn dầu, trong phòng quay về hắc ám, đóng cửa rời đi, tan biến ở bên trong màn đêm.

Làm việc không lưu danh, mới thật sự là đại nghĩa của kẻ hiệp nghĩa.

Ba!

Cánh cửa đã đống lại bị đẩy ra lần nữa.

Lâm Phàm đã rời đi lại trở về, thắp sáng đèn dầu, bước đến góc tường, vung rìu lên, lại chém liên tiếp vào Mã Tam Bảo đã chết đến không thể chết hơn.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”

Nếu có người đi ngang qua, nghe thấy tiếng động, chắc chắn sẽ cảm thán, nhà này sống thật tốt, nửa đêm còn đang băm thịt lợn, chắc chắn là muốn ăn bánh bao nhân thịt lợn.

. . .

Sáng sớm.

Trước nhà Mã Tam Bảo vây quanh rất nhiều người.

"Mã Tam Bảo chết rồi."

“Thật sự chết rồi, chết rất thảm, ngươi biết đồ tể Trịnh không, hắn là tên ngoan nhân mổ heo, vậy mà còn bị dọa đến sắc mặt trắng bạch, ngươi nói xem thảm đến mức nào.”

“Hừ, đánh chết mẫu thân mình, sau đó lại bị người khác giết, thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai mà.”

“Mẹ kiếp, thật sự quá đáng sợ, Hoàng Lang trấn chúng ta từ khi nào xuất hiện kẻ hung tàn như vậy, xem ra thời gian sắp tới phải khiêm tốn một chút, cãi nhau thì cãi, làm loạn thì làm loạn, nhưng một lời không hợp liền chặt người thành thế này, ai mà chịu nổi.”

Người vây quanh nghị luận ầm ĩ, chỉ trỏ về phía nhà Mã Tam Bảo.

Rất nhanh, đám nha dịch trong trấn khiêng ra một cái cáng, trên cáng phủ vải kín, máu tươi nhỏ giọt từ khe cáng xuống.

Từ trên mặt cũng có thể nhìn ra bọn hắn bị dọa không nhẹ, dường như một số người còn nôn mửa.

Một tên nha dịch nhìn đám người đang vây quanh, đưa tay chỉ, tức giận nói: “Ta mặc kệ các ngươi thế nào, muốn làm cái gì, sau này ai còn dám giết người rồi chém xác thành ra như thế này, lão tử sẽ không tha cho các ngươi đâu, mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm đã thật xúi quẩy.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Chém người thì chém người, đó là chuyện của các ngươi.

Nhưng nếu như lại chém thi thể thành như vậy, đó là chuyện của nha dịch bọn hắn.

Nói xong, một đám nha dịch vội vã rời đi, miệng vẫn còn chửi bới, xúi quẩy, ghê tởm.

Sau khi nha dịch rời đi, người vây quanh ùn ùn kéo vào trong nhà, bọn hắn muốn vơ vét tất cả tài sản của Mã Tam Bảo, nhưng chẳng bao lâu sau, trong nhà liền vang lên tiếng gào thét.

“Đáng chết, bọn nha dịch kia vét còn sạch hơn chó liếm.”

Tất cả mọi người ưa thích những kẻ tuyệt tử tuyệt tôn.

Bọn hắn ưa thích, nha dịch càng ưa thích.

Thế đạo này chính là như thế.

Trong đám người.

Lâm Phàm mặc đạo bào, dắt theo Tiểu Thỏ.

“Tiểu Thỏ, quan phủ thật sự không thèm quản sao?” Lâm Phàm nhìn một cảnh này, hắn vốn tưởng nha dịch sẽ lập án tìm kiếm hung thủ, nhưng nghĩ lại Mã Tam Bảo sau khi giết mẫu thân mình mà vẫn bình an vô sự, rõ ràng là đã biết còn cố hỏi.

“Không quản đâu.” Tiểu Thố lắc đầu, buồn bã nói: “Nãi nãi chết rồi, trước đây bà đối xử với chúng ta rất tốt, cho dù bà sống cũng không khá hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn cho chúng ta một ít bánh bao.”

Nói đến đây, hốc mắt Tiểu Thỏ bắt đầu đỏ lên.

Đối với cái chết của Mã Tam Bảo, nàng không hề cảm thấy đau buồn, thậm chí còn cảm thấy hả giận.

Người xấu, chính là người xấu.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.