Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại sư, bần tăng cũng muốn một ăn chén lớn mì thịt bò kèm hành thái(2)

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Lâm Phàm vuốt đầu Tiểu Thố, không nói gì.

“Đạo trưởng, là ai giết kẻ xấu họ Mã này vậy?” Tiểu Thố hỏi.

“Không biết, có thể là có người không vừa mắt với hắn, thế đạo này có người tốt, có người xấu, tuy rằng hiện tại người xấu nhiều hơn, nhưng người tốt vẫn luôn tồn tại, Tiểu Thố, sau này con phải đối xử thật tốt với mẫu thân, tuyệt đối không được học theo Mã Tam Bảo.” Lâm Phàm nói.

"Yên tâm đi đạo trưởng, ta hiếu thuận nhất." Tiểu Thỏ ngẩng lên đầu nhỏ, lời thề son sắt bảo đảm.

“Đạo trưởng yên tâm, ta hiếu thảo nhất mà.” Tiểu Thố ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiên định.

Lâm Phàm gật gật đầu, thế đạo này giống như một vạc nhuộm lớn, ai đến cũng bị nhuộm, nhưng theo hắn, có bị nhuộm hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm mình.

"Đi, đi ăn cơm."

Mẹ của Tiểu Thố, cũng chính là Dương đại tỷ, sức khỏe đã hồi phục không tệ, đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần thêm một đoạn thời gian nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.

. . .

Hoàng phủ.

Thiện sảnh.

Một đám thị nữ một mực cung kính đứng ở một bên phục vụ lão gia cùng với lão phu nhân, nhưng đối với các nàng, sự tra tấn lớn nhất chính là mùi hôi thối tràn ngập khắp phòng ăn, thật sự khó có thể chịu đựng.

"Mẹ, ăn chút cháo, hài nhi tự tay chịu." Hoàng lão gia bưng bát ngọc, cầm lấy thìa, thổi thổi, "Nhà chúng ta trước kia nghèo, mẹ luôn là đem tốt nhất cho hài nhi, nhưng bây giờ hài nhi có khả năng, không cần không nỡ bỏ ăn."

“Mẫu thân, uống chút cháo đi, là do hài nhi tự tay nấu đấy.” Hoàng lão gia bưng bát ngọc, cầm lấy thìa, thổi nhẹ, “Trước kia nhà chúng ta nghèo, mẫu thân luôn dành phần tốt nhất cho hài nhi, nhưng bây giờ hài nhi đã có chút thành tựu rồi, mẫu thân không cần phải tiết kiệm nữa.”

Trên chiếc xe lăn bên cạnh Hoàng lão gia ngồi một bà lão, trên mặt lão nhân bôi một lớp trang điểm dày đặc quái dị, dày đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhất là cặp mắt kia, không có chút thần sắc nào, vô cùng u ám.

Lão phu nhân hơi hơi hé miệng, một cỗ mùi hôi thối xộc ra, Hoàng lão gia vẫn mỉm cười dịu dàng, không có chút nào thay đổi nào, đút cháo cho mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân uống cháo, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn.

Khụ khụ. . .

Nghe thấy tiếng ho khan, Hoàng lão gia nhìn về phía một thị nữ, chỉ một ánh mắt đó thôi cũng khiến cho nàng như rơi vào hầm băng, lòng bàn chân phát lạnh.

Phù phù!

“Lão gia tha mạng.” Thị nữ vừa mới ho khan dập đầu nhận lỗi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Hoàng lão gia không chút nào dao động nói, “Lôi xuống, loạn côn đánh chết.”

"Lão gia tha mạng, tha mạng."

Âm thanh dần dần đi xa, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.

“Mẫu thân, uống cháo đi, hài nhi đút cho ngươi.” Hoàng lão gia nhẹ giọng nói.

Lúc này, một vị quản gia dáng vẻ trung niên xuất hiện, thấy lão gia đang đút cháo cho lão phu nhân, hắn liền ngoan ngoãn đứng chờ ở ngoài cửa, không dám đi vào, vào để ngửi mùi thối sao? Tốt hơn hết là cứ chờ ở ngoài.

Hoàng lão gia tự nhiên nhìn thấy được đối phương, nhưng hắn không thèm để ý, tiếp tục đút cháo cho mẫu thân, cho dù là đại sự gì cũng không trọng yếu bằng việc đút cháo cho mẫu thân.

Sau một hồi.

Mấy thị nữ đẩy xe lăn rời đi.

Người trung niên đứng chờ ở ngoài cửa bước vào phòng ăn, cho dù lão phu nhân đã rời đi, nhưng cái mùi hôi thối kia vẫn còn nồng nặc, hắn phải nín thở.

"Lão gia, Mã Tam Bảo chết rồi."

"Người nào? Mã Tam Bảo là ai?"

"Là tư binh của lão gia."

“Không nhớ.”

Hoàng lão gia nghi hoặc nhíu mày, hắn làm sao biết được hết tư bình của mình.

“Lão gia, chính là con bạc Mã Tam Bảo kia.”

“À, ngươi nói là con chó cờ bạc đó, sao không nói sớm, nói tên ai mà nhớ được chứ.” Lúc này hắn mới nhớ ra là ai, nhấc chén trà lên uống một ngụm, “Nói đi, tình huống cụ thể như thế nào.”

Quản gia đem những sự tình hắn biết một năm một mười nói ra, kể cả việc hôm qua Mã Tam Bảo đánh chết mẫu thân mình.

Ba!

“Chết tốt lắm, ngay cả mẫu thân cũng giết thì đúng là cầm thú, cho dù hắn không chết, để ta biết, ta cũng phải đánh chết hắn.”

Hoàng lão gia đột nhiên vỗ bàn, phẫn nộ vạn phần, nhưng sau đó lại lập tức đổi giọng.

“Nhưng nói cho cùng hắn cũng là tư binh của nhà ta, có kẻ giết người của ta, tức là không nể mặt Hoàng gia, ngươi đi điều tra xem là ai đã làm.”

"Vâng, lão gia." Quản gia đáp.

“Đợi một chút, gần đây ngươi xem thử trong trấn nhà ai có nữ đồng xinh xắn dễ thương, sắp xếp một đứa đến đây.”

“Vâng... A?”

Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão gia, nữ. . . Nữ đồng?

Trước đây đều là tiểu thư khuê các, làm sao đột nhiên lại biến thành nữ đồng?

“Bảo ngươi làm thì cứ làm đi.”

"Vâng."

Lão quản gia cúi đầu, không dám nói gì thêm, hắn biết rất nhiều chuyện, cũng biết tại sao lão gia thường xuyên nạp thiếp, mà những thiếp kia lại nhanh chóng biến mất không dấu vết, không ai biết đã đi nơi nào.

. . .

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.