Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại sư có thể thật là độc ác(1)

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

"Hoàng Tiên thứ tội, ta thật sự không biết nữ đồng kia đã mất đi nguyên âm, ta nhất định sẽ đi tìm một cái tốt hơn." Hoàng lão gia quỳ bái không dám ngẩng đầu, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hắn biết Hoàng Tiên lợi hại đến mức nào, những gì hiện tại hắn có đều là nhờ Hoàng Tiên ban cho, quan trọng hơn là mẫu thân của hắn cũng nhờ Hoàng Tiên mới có thể còn ở bên cạnh hắn.

"Bổn tọa hy vọng ngươi có thể tìm được một cái tốt hơn, nếu không ngươi phải nghĩ đến tình cảnh của mẫu thân ngươi."

Nghe thấy lời này, Hoàng lão gia quỳ gối tiến lên, hoảng sợ dập đầu, "Hoàng Tiên đại phát từ bi, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt những thứ Hoàng Tiên cần, chỉ cầu Hoàng Tiên để cho mẫu thân ở bên cạnh ta."

"Ha ha..." Tiếng cười âm u vang vọng khắp trong căn phòng, "Trên thế gian này, có thể để mẫu thân ngươi ở lại bên cạnh ngươi, ngoài bổn tọa ra, không ai có thể làm được, hôm qua toàn thân mẫu thân ngươi bốc mùi hôi thối, sáng nay trên mặt mẫu thân ngươi có phải đã bị thối rữa hay không, đó là bài học của bổn tọa dành cho ngươi."

Ba!

Hoàng lão gia đột nhiên đứng dậy, dường như quên đi sự sợ hãi đối với Hoàng Tiên, trợn mắt giận dữ nói: "Hoàng Tiên, suốt hơn hai mươi năm qua, ta vì ngươi mưu hại không biết bao nhiêu sinh mạng, ngươi có bất mãn gì có thể trút lên đầu ta, nếu ngươi dám hại mẫu thân ta nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi."

"Ngươi dám nói chuyện với bổn tọa như vậy?"

"Hoàng Tiên, ngươi đừng tưởng ta không biết, lúc đầu ngươi bị người ta phong ấn ở dưới đáy căn nhà đất này, là ta vô tình đào ngươi lên, ngươi cho ta lợi ích, mục đích là muốn ta giúp ngươi hại người, trợ giúp ngươi thoát khỏi phong ấn, nếu ngươi còn dám hại mẫu thân ta, ta thà bỏ hết mọi thứ, cũng sẽ khiến ngươi suốt đời sống trong bóng tối của bức tượng gỗ này."

Hoàng lão gia biết Hoàng Tiên là yêu ma tà ác, nhưng không còn cách nào khác, hắn cần Hoàng Tiên, cần khả năng của Hoàng Tiên.

Giọng điệu của Hoàng Tiên trở nên giễu cợt, "Hại mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi đã chết từ hơn hai mươi năm trước, nếu không phải bổn tọa dùng pháp thuật giữ lại, mẫu thân ngươi đã là một đống xương trắng, cũng được, ngươi nói bổn tọa cần dựa vào ngươi, vậy ngươi không ngại thì rời khỏi chỗ này, đến chỗ mẫu thân ngươi nhìn xem một chút, có phải đã biến thành xương trắng hay không."

Phù phù!

Hoàng lão gia quỳ xuống, dập đầu mạnh đến mức trán chảy ra máu, "Hoàng Tiên, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, xin Hoàng Tiên đại phát từ bi, đại phát từ bi."

E ngại, sợ hãi, hối hận.

Đủ loại cảm xúc quấn quanh trong lòng của hắn.

"Tìm cho bổn tọa."

"Vâng."

. . .

Trước cổng Hoàng phủ.

"Đứng lại, làm gì đấy?"

Ngay khi Lâm Phàm vừa đặt chân lên bậc thềm của Hoàng phủ, hai gia nhân canh cửa hung dữ chặn hắn lại.

Lâm Phàm nói: "Bần đạo Huyền Đỉnh của Triều Thiên đạo quan, muốn gặp mặt Hoàng lão gia một lần."

"Triều Thiên đạo quan? Huyền Đỉnh? Chưa từng nghe qua, cút cút cút." Một gia nhân không kiên nhẫn đẩy hắn, "Đạo sĩ thối từ đâu tới, lão gia nhà chúng ta ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao?"

Vốn cho rằng có thể đẩy đạo sĩ thối này xuống, ai ngờ đối phương lại không hề nhúc nhích tí nào.

"Ô hô, muốn đánh à." Hai gia nhân đưa mắt nhìn nhau, xắn tay áo, gương mặt lộ vẻ dữ tợn.

Lâm Phàm lắc đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, một chiêu lĩnh ngộ sơ bộ của Giáng Ma Quyền - Hồi Đầu Thị Ngạn, đánh trúng đầu hai người, loảng xoảng một tiếng, hai người ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

"Vô Lượng thiên tôn."

Lâm Phàm khẽ thở dài.

Hắn đã cố gắng giảng giải đạo lý, nhưng bọn chúng lại đối đãi với hắn thô bạo như vậy, thân đang mặc đạo bào, hắn vốn không muốn chém chém giết giết, có thể giảng đạo lý, lấy đức phục người tự nhiên là tốt nhất.

Bất quá nếu lời nói không thể giải quyết vấn đề, vậy hắn cũng không ngại dùng biện pháp khác.

Đi đến trước cánh cổng gỗ sơn mới, Lâm Phàm gõ vang chiếc vòng đập cửa, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra một cái khe hở, một con mắt dáo dác nhìn ra ngoài.

"Ngươi là ai?"

"Bần đạo Huyền Đỉnh, muốn gặp Hoàng lão gia."

Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng quát tháo: "Tam Cẩu, chúng mày đâu rồi? Thằng này là ai?"

Không có tiếng đáp lại.

Cái này khiến cho người bên trong cảm thấy có chút không đúng, nhưng nghĩ đến với uy danh của lão gia mình, chắc cũng không có ai dám đến đây gây rối.

Để nhìn rõ hơn tình hình bên ngoài, hắn hé cửa rộng hơn, khi nhìn thấy hai tên gia đinh nằm bất động trên mặt đất, hắn hoảng hốt vội vàng đóng cửa, nhưng một bàn tay đã chặn lại, nhẹ nhàng dùng sức, cả người cùng với cửa đều bị đẩy ra.

Hắn ngã quỵ xuống đất, mắt thấy tên đạo sĩ thân mặc áo bào, thắt rìu sau lưng bước vào trong phủ, hắn hốt hoảng nhảy lên như thỏ, vừa chạy vừa la hét:

"Người đâu, người đâu. . ."

Lâm Phàm nhìn đối phương rời đi, không nóng không vội, thong thả tiến lên, hắn muốn làm rõ ràng chân tướng, xem liệu có đúng như hắn nghi ngờ hay không, có yêu ma quỷ quái ở đây làm ác, nguy hại nhân gian, khiến cho thói đời vốn đã rách nát này càng trở thêm hỏng bét.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.