Đại sư có thể thật là độc ác(2)
Không bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng la mắng vang lên từ xa.
Người chạy đi thông báo dẫn theo một đám nô bộc hung thần ác sát , tay lăm lăm vũ khí xông đến.
"Chính là hắn! Tên đạo sĩ thối này!" Hắn hằm hằm chỉ vào Lâm Phàm.
Nam tử cầm đầu nhìn về phía Lâm Phàm.
"Vị đạo trưởng này, Hoàng phủ chúng ta hình như không có đắc tội gì với ngài, vì sao muốn mạnh mẽ xông vào Hoàng phủ, hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời."
"Không có đắc tội, bần đạo chỉ muốn hỏi một số chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ngươi là ai?"
"Ta là quản gia Hoàng phủ, Trần Quý."
Không nghĩ tới người trước mắt này chính là tên quản gia đã vứt xác bé gái.
"Bần đạo muốn biết, vì sao đêm qua ngươi ném xác bé gái kia xuống giếng? Linh hồn của bé gái đã bị ai hút?"
Lâm Phàm nhìn chăm chú vào đối phương, mặc dù bộ dáng đối phương nhìn qua hiền lành phúc hậu, nhưng hắn đã không còn tin tưởng vào vẻ bề ngoài nữa.
Bất luận người nào, bất luận cái gì, đều ẩn giấu quá sâu.
Nghe lời này, trong mắt Trần Quý hiện lên một tia kinh ngạc, "Nói bậy bạ gì đó, bản quản gia khi nào làm việc này, đạo trưởng, ngươi đừng có ngậm máu phun người, nếu ngươi muốn chút tiền bạc tu sửa đạo quán, ta sẽ bảo người đưa tới cho ngươi chút ít, nhưng nếu như ngươi đến đây để gây rối, vậy đừng mong ra khỏi cửa lớn của Hoàng gia."
Lâm Phàm không nói gì, mà chỉ yên lặng thi triển Công Đức Chi Nhãn.
Trong chốc lát.
Mọi thứ trước mắt hắn đều thay đổi.
Quanh thân Trần Quý xuất hiện vô số oan hồn, những oan hồn này đều là nữ nhân, tóc dài rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Trần Quý, vây kín hắn.
Đây là thực tướng, biểu hiện hắn đã hại vô số nữ nhân.
Đồng thời, trên đỉnh đầu hắn hiện lên một con số.
2.Lâm Phàm lại hướng ánh mắt về phía đám tư binh xung quanh.
Yêu ma quỷ quái đầy đất, mặt mũi biến dạng, ác tướng kinh người, trên đỉnh đầu chúng không phải ai cũng có con số, có người là 0.1, có người không có.
Những kẻ không có số đó chẳng lẽ chưa từng làm qua việc ác sao?
Không thể nào, ảo giác, chắc chắn là ảo giác, vẻ ác độc của bọn hắn không thể nào là giả được.
Công Đức Chi Nhãn tản đi, hiện ra giả tướng.
Đối mặt với sự phủ nhận của Trần Quý.
Lâm Phàm nói: "Đã làm rồi, vì sao không dám nhận, lời của ngươi nói bần đạo không thể tin, để Hoàng lão gia của các ngươi ra đây đi."
"Muốn chết." Trần Quý mất hết kiên nhẫn, vung tay lớn tiếng, "Giết hắn."
Đám tư binh xung quanh cười lạnh, cầm vũ khí tiến về phía Lâm Phàm.
Đối mặt với tình cảnh bị bao vây, Lâm Phàm không hề hoảng hốt, xem ra đã đến lúc cởi đạo bào, cầm lấy rìu chẻ củi rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm truyền đến.
"Đạo hữu, ngươi gặp phải phiền phức sao?"
Quay đầu nhìn lại.
"Đại sư."
Hắn không nghĩ tới Quy Vô đại sư lại xuất hiện, hơn nữa trong tay lại cầm thêm một món đồ, rõ ràng là cây tích trượng nhìn qua rất nặng.
Lúc này, đại sư một tay cầm tích trượng, một tay chắp trước ngực, bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
"Đạo hữu, cẩn thận."
Lời vừa dứt, chỉ thấy đại sư nhảy lên, khoảng cách vài mét trong chớp mắt đã đến, vung tích trượng đánh mạnh vào đầu một tư binh, đầu tư binh lõm xuống, máu tươi phun ra, đỉnh đầu sợ là đã bị đánh nát.
Tư binh ôm đầu kêu thảm, lăn lộn mấy vòng, sau đó liền bất động, hiển nhiên là đã chết.
"A?" Lâm Phàm trừng mắt, đại sư ra tay thật hung ác nha.
Quy Vô đại sư cùng với Lâm Phàm kề vai chiến đấu, "A Di Đà Phật."
Hắn nhìn về phía Lâm Phàm.
"Đạo hữu, đối phó với những tên nghiệt súc này, tuyệt đối không được nương tay, bần tăng đã biết rõ, yêu nghiệt đang ở sâu bên trong, hôm nay bần tăng cùng đạo hữu hợp lực trảm yêu trừ ma."
"Được." Lâm Phàm hưng phấn.
"Đạo hữu, ngươi cởi áo làm gì?"
"Đại sư đừng nóng vội, thân mặc đạo bào, tâm niệm thương sinh, trảm yêu trừ ma, bảo hộ thương sinh, bảo vệ thế nhân, cởi đạo bào, cầm rìu chém ra một cái càn khôn tươi sáng."
"Đạo hữu thật tinh tế."
"Để đại sư chê cười rồi."
"Giết."
-----
"Giết, chém chết bọn chúng cho ta, một tên đạo sĩ thối, một con lừa trọc thối mà cũng dám đến Hoàng phủ ta gây rối."
Trần Quý vô cùng phẫn nộ, nếu để hai người này kinh động đến lão gia, hắn làm quản gia khó mà tránh khỏi trách nhiệm, nếu kinh động đến lão phu nhân, e rằng hắn sẽ bị đánh gãy chân.
Đám tư binh này đều được tuyển chọn kỹ càng, trên thân mang võ nghệ không tầm thường, tâm địa độc ác, chém người như chém rau.
Lúc này.
"Đạo sĩ thối, chết cho gia gia."
Một tên hán tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn, tay cầm thanh đao sáng loáng, vung đao chém về phía Lâm Phàm, lực mạnh đao nặng, người thường nếu trúng một đao này, e rằng xương cốt cũng bị chém đứt.
"Con mẹ nó."
Lâm Phàm sau khi cởi đạo bào, rõ ràng đã phóng thích bản thân, vung rìu, tức giận mắng một tiếng, đối kháng lại.
Keng!
Tên hán tử thô kệch kia kinh hãi, đao trong tay bị chém đứt, còn chưa đợi cho hắn kịp phản ứng, cái rìu đã thuận thế chém xuống, lưỡi rìu sắc bén chặt đứt một cánh tay của hắn.
"A. . ."
Tên hán tử hét thảm.
Hàng Ma quyền... Quay Đầu Là Bờ.
Lâm Phàm nắm chặt năm ngón tay, một quyền đấm vào đỉnh đầu của đối phương, khiến cho đỉnh đầu của hắn lõm xuống, ngã xuống đất thống khổ giãy dụa.
Đăng bởi | khanhhailang159 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |