Tính cách này chuyển biến thật sự trơn tru(1)
Quy Vô đại sư dùng tích trượng đánh bay một tên tư binh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chiêu quyền pháp của Lâm Phàm, lập tức cảm thấy có chút quen mắt.
"Đạo hữu, quyền pháp này. . ."
"Không sai, chính là chiêu Quay Đầu Là Bờ bên trong Giáng Ma Quyền mà đại sư đã tặng."
"A. . ."
Đại sư chấn kinh, khá lắm, lão nạp truyền cho ngươi Giáng Ma Quyền là để cho ngươi áp chế lệ khí trong lòng, ngươi lại trực tiếp dùng quyền pháp đấm nát đỉnh đầu của người ta, chẳng phải là hoàn toàn kích thích sát khí trong lòng sao.
"Quyền pháp mà đại sư tặng quả thật hữu dụng, nhưng muốn nói là dùng tốt, vẫn phải nhìn xem cái đồ chơi này."
Lâm Phàm vung rìu, chém xuống tên hán tử đang giãy dụa bên trên mặt đất, phập một tiếng, lưỡi rìu găm sâu vào mặt đối phương, sau đó, hắn giẫm chân lên thân thể đối phương, dồn sức kéo ra, kéo theo máu me cùng với rìu.
【 công đức + 0.1 】
"Hắc hắc."
Lâm Phàm nhếch miệng cười gằn, nhìn lướt qua đám tư binh xung quanh, chọn mục tiêu, nâng rìu lao tới.
"Đám nghiệt súc các ngươi làm loạn thế gian, đáng chết."
Tuy nói hắn chưa từng học qua bất kỳ chiêu thức rìu pháp nào, nhưng với cảnh giới Luyện Khí tầng ba, sức mạnh thân thể đã không yếu, hơn nữa còn học được Giáng Ma Quyền, sức mạnh càng lớn, việc chém giết mấy tên hán tử có chút võ nghệ này cũng không mấy khó khăn.
Nhìn thấy Huyền Điên đạo hữu điên cuồng chém giết, Quy Vô đại sư nhất thời khó nói nên lời, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chẳng lẽ môn Thực Khí Bổ Tâm Pháp thực sự tà môn đến vậy sao?
Trong lúc đại sư đang suy nghĩ những chuyện này, có một tên tư binh cầm đao lao tới, đại sư phản ứng nhanh chóng, tích trượng trong tay nặng nề, tùy ý vung lên cũng có sức mạnh nghìn cân cự lực, chỉ vừa chạm nhẹ, cả người lẫn đao đối phương đều bị đánh bay.
"Trước tiên giải quyết đám nghiệt súc này đã."
Đại sư không nghĩ nhiều, vung tích trượng, nhất kích nổ đầu, máu bắn tung tóe, đừng nói thủ đoạn của đại sư tàn nhẫn, hành tẩu thế gian mấy chục năm, có loại yêu ma quỷ quái nào mà chưa từng gặp qua, những người này chỉ là một đám nghiệt súc đội lốt da người mà thôi.
Bất kỳ lòng từ bi mềm yếu nào, đều sẽ rơi vào trong bẫy của đám nghiệt súc này.
Giết, giết, giết.
Lúc này.
"Ngươi đừng lại đây, ngươi đừng lại đây."
Một tên tư binh ngồi bệt trên mặt đất, sợ vỡ mật nhìn về phía Lâm Phàm một thân áo đen nhuốm máu, tay cầm rìu nhỏ máu, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
"Đạo trưởng, có gì từ từ nói, từ từ nói."
Lâm Phàm bước tới trước mặt hắn, không nói lời nào, vung rìu chém loạn xạ.
Lúc mặc đạo bào trên người.
Hắn đã biểu lộ sự mềm mại cùng với thiện ý lớn nhất trong lòng, đáng tiếc, chẳng ai quan tâm, vốn mang lòng cứu vớt chúng sinh để trò chuyện cùng với các ngươi, nhưng có ai tiếp nhận, có ai hiểu thấu?
Về phần hiện tại. . . Đã muộn.
Hiện tại, hắn là một đại hiệp gan dạ, nghĩa hiệp.
Nhìn hết chuyện bất bình trên thế gian, giết hết những kẻ xấu xa trên thế gian.
Phập!
Phập!
Mặt đất vốn sạch sẽ, bây giờ lại tràn đầy máu tươi cùng với những thứ sền sệt.
"Làm sao lại như vậy?"
Trần Quý vốn dĩ bình tĩnh, bây giờ đã mặt mày tái nhợt, không nghĩ tới một tên đạo sĩ cùng với một lão hòa thượng vậy mà lại hung mãnh đến vậy, ra tay một cái còn tàn nhẫn hơn so với một cái, đám tư binh kia đều đã bị giết sạch.
Hắn không hề nghĩ ngợi, quay đầu chạy trốn, nhưng đột nhiên lại cảm thấy dưới chân trống rỗng, cúi đầu nhìn, một lưỡi rìu sắc lạnh xoay tròn, cùng với chân hắn... phịch, thân hình không ổn định, ngã nhào xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, lão hòa thượng cùng với tên đạo sĩ kia đang đi về phía hắn.
"Đạo trưởng, đại sư, ta. . ."
Trần Quý hoảng hốt, đưa tay định ngăn bọn hắn tới gần, nhưng không ai nghĩ tới, vị đạo trưởng kia thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, đi vòng ra sau, nhặt lại chiếc rìu rơi, sau đó lại đi đến bên cạnh hắn, không nói một lời, liền giơ rìu chặt đứt cánh tay hắn đưa lên.
"A. . ."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ở bên cạnh ngươi có rất nhiều nữ nhân chết không nhắm mắt, ngày đêm quanh quẩn, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào ngươi, chú ý đến ngươi không?"
Đáng tiếc, Trần Quý không có tâm tình để nghe, nỗi đau chân tay bị chặt đứt khiến cho tinh thần của hắn sụp đổ.
Đại sư ở một bên nghe thấy lời này, mày trắng khẽ run lên, chẳng lẽ vị đạo hữu này cũng có tuệ nhãn sao?
Quả thật là hắn nhìn thấy quanh Trần Quý đầy rẫy oán khí, mãi không tiêu tan.
Xem ra vị đạo hữu này còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Đạo... đạo trưởng, ta..."
Lời còn chưa dứt, một tia hàn quang lướt qua cổ Trần Quý, một vệt máu hiện ra, hắn một tay ôm cổ, máu chảy ồ ạt, miệng há hốc liên hồi, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không cách nào mở miệng.
Cuối cùng ngã gục xuống đất, trợn mắt, chết không nhắm mắt.
【 công đức +0. 2 】
"Đại sư, yêu nghiệt ở sâu trong kia sao?" Lâm Phàm lắc lắc rìu, muốn quăng máu trên rìu đi, nhưng quá nhiều, vung thế nào cũng không sạch.
"Đúng vậy."
Quy Vô đại sư gật đầu, miệng niệm chú ngữ, những chiếc vòng đồng bên trên tích trượng vang lên ào ào, một chiếc vòng đồng dựng đứng, hướng nó chỉ chính là hướng mà đại sư nói.
"Đại sư, chờ một lát." Lâm Phàm lại mặc áo choàng đạo sĩ, tuy áo đen dính máu, nhưng không sao, trong mắt hắn, đây không phải là máu, mà là chính đạo.
Đừng nhìn hắn thích sạch sẽ, nếu xem máu như chính đạo, vậy thì đó là sạch sẽ, tự nhiên cũng có thể tiếp nhận.
Đại sư lặng lẽ nhìn, nếu trước kia, khẳng định hắn sẽ nói cái gì đó, nhưng bây giờ hắn không muốn nói gì cả, tình hình của vị đạo hữu này có chút phức tạp, đương nhiên, chỉ cần đạo hữu có thể ổn định tâm trí là được.
Bất quá khi hắn thấy đạo hữu tỉ mỉ chỉnh lý đạo bào.
Lập tức, hắn có một loại cảm giác minh ngộ, lộ ra nụ cười hài lòng.
Thì ra là thế.
E rằng cho dù không tặng Giáng Ma Quyền, đạo hữu cũng có thể tự mình áp chế lệ khí trong lòng.
"Đại sư, mời."
"Mời."
Một đạo một phật sóng vai mà đi, hứng về chỗ sâu đại viện, chỉ để lại trên mặt đất những mảnh thi thể tàn tạ cùng với những xác chết đã được siêu độ.
. . .
Đăng bởi | khanhhailang159 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |