Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vội vàng

Tiểu thuyết gốc · 2387 chữ

Nghe được cái tin tức này, Hàn Phong trong lòng không khỏi hiện lên suy tư, bên kia có quyết định nhanh như vậy?

Bọn họ đang vội vàng điều gì à?

Theo dự tính của hắn, chính quyền huyện Tam Giang hẳn là sẽ tới vào buổi sáng ngày mai mới đúng. Nếu đã rơi vào thời điểm hiện tại thì phải là đang dẫn binh tới đánh một trận tơi bời rồi, nhân viên công tác sẽ không có thái độ tương đối bình tĩnh như vậy…

Hiện tại cũng đã 6 giờ rồi, chỉ khoảng hơn nửa tiếng nữa là trời sẽ tối. Hàn Phong vốn không định chiến đấu trong điều kiện bất lợi như vậy, nhưng nhóm người bên kia đã tới, hắn không ngại làm ra vài cử động trái với lẽ thường.

- Toàn quân lui lại một cây số, tiến hành thong thả tiêu diệt thây ma bình thường, huấn luyện tác chiến trong môi trường đêm tối!

Nghe lệnh của hắn, toàn quân đều hô vang đáp lại:

- Tuân lệnh!

Đoàn xe nối đuôi nhau lui về phía sau 1 cây số rồi bắt đầu tiến hành bố trí công sự, ngăn cản thây ma xâm nhập từ nhiều hướng. Người căng đèn chiếu sáng, người căng lưới vải chặn đường, người thì bắt đầu rút trảm mã đao tiến hành săn lùng thây ma xung quanh.

“Lợi thế” của việc đóng quân xung quanh khu vực có tồn tại Thể Thao Túng chính là không có thây ma loại hình tiến hoá tồn tại hoang dã, chúng nó đã bị gọi đi làm bảo tiêu cả rồi. Nhờ đó mà nhân loại có thể an nhàn thăng cấp rất dễ dàng, chỉ cần cẩn thận chú ý phương hướng trung tâm thi đàn là được.

Lúc này Ngô Soái chạy tới bên cạnh Hàn Phong rồi tò mò hỏi:

- Đại ca, không về sao?

Hắn không ngại đánh nhau với thi đàn vào ban đêm, thế nhưng huyện Tam Giang bên kia đã tới cửa nhà rồi, đại ca không lo lắng gì sao?

Hàn Phong thản nhiên ném cho Ngô Soái một viên tinh thạch level 20 rồi đáp:

- Đệ về trước trấn thủ hậu phương, chăn chó, nuôi ớt cẩn thận, đồng thời kéo dài thời gian cho tới khi trời tối.

Ngô Soái ngẫm nghĩ một lát rồi nở một nụ cười đểu cáng nói:

- Đại ca, tình nhân tìm tới cửa rồi mà lại trốn tránh a…

- Xuỳ xuỳ, đi đi.

Thằng nhóc này quyết định đặt biệt danh cho chính quyền huyện Tam Giang là tình nhân, nghe thật sự là ngứa đòn.

Nhìn Ngô Soái dẫn theo vài tiểu đội trưởng và một số đội viên yếu nhược nhất rời đi, Hàn Phong lúc này mới nheo mắt nhìn về phía ngọn đồi cách đó 6 cây số.

“Muốn vội vàng sao, vậy tôi sẽ câu giờ cho tới khi các người mất bình tĩnh thì thôi!”

Hắn đã thành công dò ra giới hạn của thi đàn, giờ là lúc dò dẫm giới hạn của chính quyền huyện Tam Giang.

Bọn họ chưa đánh tới tức là đã đồng ý thoả hiệp ở một mức độ nhất định. Hắn tạm thời chưa biết điều kiện để nhận được sự đồng thuận sẽ khắc nghiệt tới đâu, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giao ra những vật quan trọng nhất của bản thân. Ít nhất là chiếc xe BMP-1 đang hoạt động này và hai chiếc BTR-60 là tuyệt đối không thể.

Thậm chí là không giao bất kỳ xe bọc thép nào cả.

Chờ cho Ngô Soái rời đi được 30 phút hắn mới cho gọi Hà Tam tới rồi thản nhiên hỏi:

- Địch nhân tìm tới cửa, chưa biết sẽ nêu điều kiện gì, anh có ý kiến gì?

Hà Tam được Hàn Phong giữ lại chính vì muốn nghe một vài ý kiến mang tính ma đạo vặn vẹo bất quy tắc của giới tội phạm.

Lúc này Hà đại đội trưởng sau khi hỏi lại một vài thông tin thì cẩn thận suy nghĩ rồi đáp:

- Thủ lĩnh, mặc kệ địch nhân sẽ ra điều kiện gì, chúng ta trước tiên cứ câu giờ là được…

Hàn Phong cũng không lạ khi gã này đưa ra ý kiến câu giờ, điểm tư duy này gã cần phải có, quan trọng là câu giờ thế nào.

Hà Tam cũng không có để hắn đợi lâu, lúc này đưa ra hai cái phương án lựa chọn:

- Thủ lĩnh, thứ nhất là chúng ta cứ ở lì nơi này tới nửa đêm rồi mới về. Đối phương không gặp được người đứng đầu cũng sẽ chẳng làm gì được, những người khác không có thẩm quyền quyết định thay, trừ khi chúng nó dám mò tới tận tiền tuyến mà nói lý.

- Thứ hai là động tay động chân đối với những thứ mà chúng nó yêu cầu. Chúng nó đòi cái gì, chúng ta phá hỏng cái đó. Phá hỏng trước hay phá hỏng sau thì tuỳ tình hình…

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, giá trị của thằng này được phát huy rất đúng chỗ.

Hắn lúc này khẽ phất tay rồi nói:

- Anh đi cùng với một quân nhân chuyên nghiệp trở về đi, truyền lệnh của tôi lấy ra 30 viên đạn PG-2 HEAT cùng 5 khẩu súng RPG-2, về phần phá hỏng thế nào, anh tự nghĩ cách…

Hà Tam cúi đầu cung kính nói:

- Dạ, đại đương… Dạ, thủ lĩnh, tôi dự định làm ẩm ướt thuốc phóng của đạn chống tăng, khiến chúng không thể phóng được, có phóng cũng không nổ được. Còn bản thân khẩu súng, tôi sẽ tham khảo ý kiến quân nhân.

- Tốt.

Nhìn Hà Tam rời đi, Hàn Phong lại một lần nữa lâm vào trầm lặng.

Kho lưu trữ đạn dược nằm sát bên bờ sông, việc đạn dược vốn đã quá niên hạn lại bị ẩm mốc tới mức không thể bắn được là điều khó tránh khỏi. Hi vọng sau khi nhận được một lô đạn hỏng, đám Tam Giang sẽ bớt đi ý đồ diều hâu.

Không bớt sao, vậy thì nhào vào mà mổ, haha…

Ở hắn xem ra, trường hợp xấu nhất là đối phương tấn công ngay lập tức, còn trường hợp tốt nhất là sáng mai mới tấn công. Đối phương chấp nhận thoả hiệp, đây là trường hợp tuyệt đối tốt, là thời cơ cho hắn lật bàn.

Với hoả lực 2 xe tăng, 10 xe bọc thép BMP-2, vài chục cỗ xe các loại khác, hơn 1000 quân, chẳng có lý do gì phải thoả hiệp cả. Trừ khi đối phương đang gặp vướng mắc sa lầy ở đâu đó, không thể dẫn quân thảo phạt ngay, buộc phải tạm thời câu giờ, thể hiện ra bộ mặt “con hổ giấy” của mình.

Vậy thì hắn cũng sẽ thể hiện ra một bộ mặt của “con mèo rừng”, mèo nhà rất hiền, vuốt ve thoải mái, nhưng mèo rừng thì rất hung dữ, không dễ mà vuốt ve. Bất quá mèo rừng cũng cần thể hiện ra sự hung dữ vừa đủ, để cho con hổ kia thoải mái giương oai, miễn không gây cho con hổ cảm thấy sự uy hiếp là được.

Lại qua 30 phút, trời đã tối hẳn, Hàn Phong lại gọi Chu Vấn tới.

- Cậu dẫn 30 đội viên yếu nhất trở về, tìm chút máu thây ma bôi lên thân thể, cố gắng để cho bản thân trông xơ xác một chút.

Chu Vấn lúc này đang vô cùng hưng phấn, thực lực tăng cao khiến cậu ta ra vào thi đàn như chốn không người, đấy chính là cuộc sống tận thế trong mơ. Đối với trấn Hi Vọng, cậu ta có lý tưởng bảo vệ và gắn bó còn lớn hơn cả Hàn Phong, có lẽ chỉ thua Ngô Soái, lúc này cậu ta vội vã gật đầu đáp:

- Tuân lệnh.

Nhìn Chu Vấn dẫn theo đám đội viên rời đi, Hàn Phong mới búng tay thu lại 8 cái xác chết nhiễm Băng Độc, để cho chúng nó tự nhồi nhét chui lọt vào một thùng xe tải.

Trong số này có 6 cái xác thây ma loại hình thể sức mạnh, cấp độ thấp nhất cũng là level 21, cấp độ cao nhất đạt tới level 24, có thể nói là những tấm khiên thịt sở hữu lực chống chịu khủng bố, 2 cái xác còn lại là 2 đầu F2 level 22 và F2 level 23, móng vuốt của chúng nó cắt xé thây mà còn dễ hơn thái rau gọt dưa.

Số lượng thi thể hắn có thể thao túng bằng “số cấp độ chức nghiệp”, là 8 đầu. Còn cấp độ thi thể có thể thao túng bằng “cấp độ cá nhân + cấp độ chức nghiệp, không vượt quá 10 cấp chênh lệch”, hiện tại tối đa có thể thao túng xác chết thây ma level 24.

Băng Độc, Băng Nô, hai kỹ năng này kết hợp, có lẽ uy lực tương đương với một kỹ năng tứ giai.

Kỹ năng công kích cũng phân chia ra hai loại chính. Một loại hữu hình, ví dụ đao khí, kiếm khí, bộc đạn, thuỷ cầu, lôi cầu, các kỹ năng dạng này có thể nhìn thấy, có thể đề phòng. Loại khác thì vô hình vô sắc, như phá tâm linh, hồn áp, dạng này không thể nhìn thấy, rất khó đề phòng.

Nhưng dạng nào cũng đều có ưu nhược điểm riêng, đừng nhìn đao khí, bộc đạn đơn giản, có thể né tránh, có thể quan sát mà coi thường. Tuy là Hồn Áp vô hình vô sắc tương đối lợi hại, nhưng hồn áp không thể lay chuyển một tờ giấy, một ngọn cỏ. Nếu muốn dùng Hồn Áp để phá huỷ những vật hữu hình, ví dụ phá huỷ ô tô của đối phương, đây là điều không thể. Nhưng đao khí, bộc đạn lại có khả năng đó, có thể phá huỷ những thứ hữu hình, làm ra hiệu quả cần thiết tương đương.

Vậy nên dù đã sở hữu kỹ năng tứ giai Hồn Áp cực kỳ quỷ dị nhưng Hàn Phong vẫn không bao giờ quên luyện tập các kỹ năng thực chất hoá, chuẩn bị cho tương lai sẵn sàng làm ra các loại hành động khác nhau.

Đó là lý do hắn đang cân nhắc học tập hai bản kỹ năng tam giai trên tay, một bản là kỹ năng bộc đạn tam giai, rớt ra từ thây ma Thể Bộc Phá, một bản là Đao Khí Tăng Cường tam giai, rớt ra từ thây ma Thể Tốc Độ.

Cuối cùng hắn ném hết chúng nó vào balo.

“Bao giờ có kỹ năng tứ giai thì học…”

Kỹ năng tam giai đối với Hàn Phong hiện tại đã không quá hiếm lạ và cần thiết nữa, hắn cần các kỹ năng mạnh mẽ hơn, những thứ còn lại nên ban thưởng cho thuộc hạ thì hơn.

Nửa tiếng sau, đúng 7h30 phút tối, hp mới ra lệnh cho đội nhóm cuối cùng này nhổ trại rời đi, chính thức chấm dứt lần hành động hôm nay. Các đội viên ai nấy đều tràn đầy mệt mỏi, thế nhưng bọn họ cũng đồng thời tràn đầy vui mừng.

Cấp độ tăng cao, nhận được nhiều tinh thạch exp, sau khi nộp thuế thuê vũ khí, số còn lại có thể sử dụng, hoặc trao đổi được rất nhiều thứ hay ho.

Ví dụ như, nữ nhân. Nghe nói thôn Xuân Lê có hơn 300 nữ nhân, tất cả đều vô cùng nhu thuận nghe lời, vừa nghe tới liền để cho người ta cảm thấy rạo rực.

Đoàn xe chạy được khoảng 10 phút thì tách ra hai hướng, chiếc bọc thép BMP-1 và một chiếc BTR-60 rẽ qua bên phải tiến về phía khu thử nghiệm, chiếc BTR-60 còn lại và đa số đội viên chiến đấu thì tiếp tục chạy về trấn Hi Vọng.

Hàn Phong tại khu thử nghiệm này hao gần hết trí lực trên đám tù binh, “lỡ” giết chết 2 người, cuối cùng nhận được chút thuần thục vận dụng và kiến thức hiểu biết nho nhỏ về Thể Linh Hồn mà thoả mãn buông tay.

Hắn rời đi bằng xe jeep cơ động cao, về phần BMP-1 và BTR-60, tất nhiên được cất lại tại nhà kho này.

Về gần tới trấn Hi Vọng khoảng 200 mét, xe jeep rẽ vào một biệt thự kín cổng cao tường vô cùng rộng rãi, bên ngoài cửa có 6 đội viên phi phàm giả ôm súng trường canh chừng, cũng có mấy nhân viên công tác đang tích cực vận chuyển rất nhiều xác chết thây ma tiến hoá vào trong.

Nơi này là hang ổ của Đại Hắc Cẩu, đồng thời cũng là nơi nuôi dưỡng ớt biến dị mới được chuyển qua.

Hàn Phong đã giao cho nó canh chừng thiên tài địa bảo này, mặt ngoài thì xác chết sẽ được dùng để nuôi chó biến dị, che mắt người muốn điều tra, thực tế sau này sẽ là nơi cất giấu đa phần bí mật mà hắn không muốn cho người khác biết.

Muốn xâm nhập nơi này sao, hỏi qua vũ lực của con chó level 23 kia đã. Xâm nhập rồi mà muốn trốn thoát sao, hỏi qua khứu giác của con chó level 23 kia đã.

Lúc này Đại Hắc Cẩu đang nằm rạp bên một hố thi thể mà lim dim tận hưởng sự ấm áp từ ớt biến dị phát ra, bộ lông đen kịt của nó khi thì dựng đứng, khi thì rung rung rồi xẹp xuống, nhìn cái bụng căng tròn kia, hẳn là đã đớp rất nhiều xác chết.

Có hai nhân viên công tác đang rụt rè từng chút một quét dọn mớ lông rụng dưới đất, đồng thời thay lại cái chậu nước to tổ chảng dưới đất bằng loại nước mới sạch sẽ hơn

Đại Hắc Cẩu này, nhìn kỹ thì còn sướng hơn cả Hàn Phong.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 32
Lượt đọc 606

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.