Ba điều kiện
Lúc này cái mũi đen nhánh ướt át của Đại Hắc Cẩu chợt nhíu nhíu hít hít, sau đó đôi mắt to như hai quả chuông đồng của nó mở ra liếc về phía cửa chính. Thấy người tới là Hàn Phong, nó lập tức ngỏng cái đầu to oạch dậy mà há mồm sủa nhặng lên:
- Gâu gâu gâu…
“Nhân loại, quả sắp chín rồi. Gâu.”
Hàn Phong bước mấy cái tới bên cạnh nó rồi nhìn về cây ớt biến dị, trong lòng không khỏi cảm khái bản thân thật sự quá may mắn.
Động vật biến dị, vô cùng khó giao thiệp với con người. Hắn đã từng thử “chít chít” vài tiếng với lũ chuột, kết quả nhận lại chẳng có gì cả, chỉ có âm thanh nửa sợ hãi, nửa khát máu và rất nhiều thù địch đáp lại. Đối với việc thu phục con chó ngu này, hắn đã dùng hết tích luỹ may mắn của cả đời trước rồi.
May mà nó vốn xuất thân từ chó nghiệp vụ, may mà nó sinh sống độc lai độc vãng, may mà hắn có kỹ năng Phiên Dịch Đa Năng, may mà cách xử lý “trao đổi xác đồng bạn” của hắn lấy được sự đồng cảm của nó, may mà con chó này vừa ngu vừa khôn nên đã đồng ý giao thiệp, may mà có một Ngô Soái rất ưa thích quấn một chỗ cùng nó, may mà bọn họ đủ tài vật nuôi dưỡng và hấp dẫn nó, may mà các nhiệm vụ thực hiện cùng nhau đều rất suôn sẻ… Tất cả may mắn trên hợp lại trong cùng một thời điểm mới khiến hắn lấy được lòng tin của đồ vật đen nhẻm này, bằng không thì tuyệt đối không có khả năng nào cả.
Không có khả năng đến thế nào sao, đổi lại vị trí một chút, liệu Hàn Phong hay bất kỳ nhân loại nào khác có đột nhiên chịu phục tùng và đi theo một con chuột biến dị vừa hôi vừa bẩn, sau đó cùng nhau chui xuống lỗ cống sống tạm bợ ngày qua ngày hay không? Haha…
Hắn lúc này nhìn ớt biến dị rồi thản nhiên sủa nhẹ:
- Ẳng ẳng?
“Đại Hắc Cẩu, bao giờ thì nó chín? Gâu.”
Chó đen thè cái lưỡi đầy rớt dãi ra liếm mép một vòng rồi sủa ầm ĩ:
- Gâu gâu…
“Nhân loại, sắp rồi, hai kỳ trăng nữa. Gâu.”
Hàn Phong hơi ngẩn ngơ, sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận thì cuối cùng cũng hiểu. Hai kỳ trăng hẳn là hai buổi tối nữa.
Cách tính thời gian độc đáo đấy, rất có biểu hiện não tàn.
Hắn lúc này nhún nhún vai sủa lại:
- Gâu gâu hú…
“Khi nào nó chín, ta sẽ hái cho ngươi ăn, đồng thời trợ giúp ngươi tiêu hoá. Được rồi, tên cơ bắp kia học hỏi tiếng chó tới đâu rồi? Gâu!”
Chó đen nghe vậy thì hài lòng vẫy vẫy cái đuôi đầy lông lá, tên nhân loại này để cho nó trực tiếp canh giữ bên cạnh cái cây ấm áp này, điều đó khiến cho nó càng thêm tin tưởng đối phương nhiều hơn. Lúc này nó chợt nhe răng sủa mấy tiếng “bất mãn”:
- Ẳng ẳng…
“Nhân loại kia quá ngu, không học được gì cả. Gâu!”
Hàn Phong khoé miệng không khỏi co giật, thật ra trong mắt hắn thì hai cái nhân vật này đều ngu như nhau cả, không có đứa nào khôn hơn đứa nào. Ngô Soái thì biết cách đi bằng hai chân giỏi hơn, Đại Hắc Cẩu, chắc là đen hơn, đó là điểm khác biệt.
Hắn lúc này sau khi cân nhắc thì sủa nhẹ:
- Gâu gâu…
“Đại Hắc Cẩu, chúng ta làm một cái giao dịch thế nào?”
Chó đen gần đây tương đối hài lòng với Hàn Phong, bởi vậy nghe đến giao dịch là nó liền ngửi thấy mùi tinh thạch ma dược, cái mồm lông lá ngay lập tức sủa nhặng lên:
- Gâu gâu!
“Nhân loại, giao dịch gì? Gâu.”
…
Nhìn Đại Hắc Cẩu nhún một cái nhảy vọt qua tường rào, Hàn Phong cũng xoay người rời khỏi biệt thự này.
Giao dịch tiếp theo tiêu tốn khá nhiều tài nguyên, bất quá với số lượng tinh thạch ma dược trong tay, hắn vẫn có thể thoải mái chi tiêu. Hơn nữa nuôi Đại Hắc Cẩu không khác nào nuôi thuộc hạ trung thành, tỉ lệ phản bội gần như không có, không đi đâu mà thiệt cả.
Con chó này lên cấp thật sự rất nhanh, chỉ cần có tinh thạch ma dược và xác thịt thây ma cấp cao liên tục đớp nuốt, nó sẽ lên cấp ầm ầm mà không cần lo nghĩ quá nhiều.
Khoảng cách giữa ổ chó và trấn Hi Vọng không quá xa, chỉ sau hai phút xe jeep quân sự đã về tới nơi. Ngay khi xe chạy qua cổng căn cứ, Hàn Phong đã trông thấy khuôn mặt vô cùng sốt ruột của Hoàng Khải đứng trước khu kiến trúc trung tâm.
“Haha, quả nhiên đủ vội vã…”
Thò tay vuốt vuốt mặt mấy cái, biểu cảm của Hàn Phong nhanh chóng biến thành cực độ âm trầm, còn mang theo mệt mỏi, bi thương, tức giận, cay cú, có thể nói là ngũ vị tạp trần. Sau khi nhảy từ trên xe xuống, chưa cần Hoàng Khải nói gì, hắn đã cướp lời nói trước:
- Hoàng trưởng phòng, tôi muốn cầu viện huyện Tam Giang.
Lời này của hắn lập tức để cho đối phương phải rơi vào lắp bắp. Hoàng Khải nuốt một ngụm hoang mang, nhưng sau khi nhìn vẻ phong trần rách rưới của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, hắn ta lập tức hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
Bọn này đánh trận thất bại.
“Chung quy vẫn là thổ phỉ, không phải quân đội chính quy, sao có thể làm lên chuyện gì. 20 vạn đạn tại kho loại biên kia e rằng đã bị tiêu hao phung phí rồi…”
Hoàng Khải thầm nhận xét một câu trong lòng. Hắn chờ ở đây từ 6h chiều, lần lượt nhìn thấy tàn binh bại tướng của trấn Hi Vọng từ tiền tuyến trở về, ai nấy đều vô cùng thảm hại, có đội ngũ thậm chí cả người bết máu, tâm trạng lờ đờ sa sút, dường như đã cạn kiệt sức lực.
Trấn Hi Vọng này về phương diện xây dựng cuộc sống hậu tận thế thì làm thật tốt, đây hẳn là do có nguồn tài nguyên lớn của huyện Liễu Lâm hậu thuẫn, thế nhưng chiến đấu, chung quy vẫn là không được.
Hắn lúc này bày ra một bộ mặt đồng cảm qua loa an ủi tâm trạng đối phương mấy câu rồi vào thẳng vấn đề chính:
- Hàn thủ lĩnh, tôi mang công văn từ chính phủ tới, rất hi vọng có được sự hợp tác của các vị.
Hiện tại là 8h tối, hắn đáng lẽ đã phải hoàn thành nhiệm vụ từ lâu, đã mang theo thành quả nhiệm vụ trở lại bên Tam Giang từ lâu, thế mà vòng một vòng lớn lại chưa giải quyết được việc gì. Bên kia đã hối thúc nhiều lần, còn thể hiện bất mãn nhất định, hắn đang phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Hàn Phong nhìn mặt mà nói chuyện, hắn nhanh chóng thu lại “ nỗi khổ tâm” của mình mà nhanh chóng chìa tay nói:
- Hoàng trưởng phòng, vậy mời tới phòng họp, chúng ta cùng bàn chính sự trước.
Trong phòng họp, trà nước đã được mang lên đầy đủ, Hàn Phong đang vừa đọc công văn vừa cười lạnh trong lòng.
Công văn cơ bản có ba điểm chính.
Điểm thứ nhất, không được phép dùng tên gọi trấn Hi Vọng, phải đổi thành “trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Liễu Lâm” hoặc “căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm”.
Cái này hẳn chính là để triệt tiêu mầm mống phản loạn trên mặt chữ, không cho phép những thứ trái thường quy được phép xuất hiện.
Điểm thứ hai là tất cả những đại đội trưởng, tiểu đội trưởng (tự phong) và những phi phàm giả trên level 8 đều phải trở về huyện Tam Giang một lần để tiếp nhận công tác xây dựng tư tưởng từ chính phủ.
Cái này có thể coi như một nửa buổi hồng môn yến, có đi mà khó có về. Ai ngoan ngoãn sẽ bị cưỡng chế gia nhập quân đội chính phủ, ai ngoan cố, sợ là trực tiếp bị xử quyết luôn.
Điểm thứ ba, quốc hữu hoá toàn bộ vũ khí trang thiết bị, tất cả súng, đạn, đạn pháo, xe bọc thép đều phải chịu sự quản lý của nhà nước. Tất cả trang thiết bị sẽ được tiếp quản bởi đội ngũ quân nhân từ huyện Tam Giang, đồng thời căn cứ bên này sẽ được cung cấp số lượng vũ khí nhất định dưới sự giám sát của chính phủ.
Bên trên còn đặc biệt liệt kê những trang thiết bị phải giải giáp ngay gồm một xe bọc thép BMP-1, một chiếc BTR-40, hai chiếc BTR-60, bốn chiếc BTR-152, 5 khẩu súng đại liên 12ly7 và đạn dược đính kèm, 5 khẩu RPG-7 và đạn chống tăng còn lại…
Những thông tin này hẳn là tới từ việc quan sát của Hoàng Khải cùng thông tin đào bới từ nhóm người sống sót, cơ bản là tất cả lực lượng trấn Hi Vọng đã bày ra bên ngoài. Việc này không khác nào tịch thu toàn bộ lực lượng và sức mạnh lớn nhất của căn cứ này.
Tài sản cá nhân của tất cả cao tầng đều sẽ được đảm bảo.
Công văn này chính là một bức tối hậu thư, ba nội dung bên trong chẳng khác nào việc trực tiếp đánh tan trấn Hi Vọng, có khác là cách này thì không có đổ máu, cũng cho cao tầng trấn Hi Vọng thời gian cân nhắc nhất định.
“Đúng là hổ giấy, haha…”
Huyện Tam Giang nêu điều kiện khắc nghiệt như vậy hẳn là muốn thông qua đó gián tiếp “doạ” hắn, ép buộc hắn phải lâm vào khủng hoảng. Nhưng biểu hiện chờ đợi hơn 2 giờ đồng hồ mà không có hành động ép buộc lớn hơn đã chứng minh bọn họ tạm thời không có lực uy hiếp trên thực tế.
Đây chính là thời cơ để cho Hàn Phong trổ tài vặn vẹo, hắn lúc này thở dài một hơi như thể rất bất lực, sau đó mới nhìn qua người đối diện mà chậm rãi nói:
- Hoàng trưởng phòng, tôi đã đọc hết, điều kiện thứ nhất, chúng tôi hoàn toàn chấp nhận, ngay sáng mai sẽ ban bố cho cư dân toàn trấn biết.
Hoàng Khải mỉm cười tương đối hài lòng, đầu xuôi thì đuôi lọt, đối phương hợp tác như vậy để cho hắn bớt tốn công sức thuyết phục rất nhiều.
Sau đó Hàn Phong lại cau mày nói:
- Điều kiện thứ hai, tôi không chắc có thể thực hiện. Anh biết đấy, không phải ai cũng muốn rời bỏ quê hương, cũng không phải ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, họ muốn rời đi thì đã rời đi từ trước đó rồi, có ép cũng không ép được…
Hoàng Khải nghe vậy không khỏi cau mày.
Điều kiện thứ hai này được đưa ra là do chính quyền Tam Giang nhìn trúng thực lực đội ngũ phi phàm giả bên trấn Hi Vọng, hơn 30 người hôm nay chạy qua đều để lại ấn tượng sâu đậm, bọn họ có phân nửa là phi phàm giả mạnh mẽ, rất thích hợp để làm lớn mạnh quân đội.
Thấy đối phương bắt đầu có biểu hiện trái thường quy, Hàn Phong lúc này cười nhạt nói:
- Nhưng tôi đảm bảo có thể cho anh một cái công đạo…. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ ra thông cáo một lần nữa, để cho bọn họ điền bảng nguyện vọng, cũng để các anh tự mình thuyết phục họ rời đi, và giám sát quá trình này. Tôi sẽ không can dự vào, thế nào?
- Hơn nữa anh cũng biết đấy, thây ma đã đánh đến cửa căn cứ tới nơi rồi, giờ mà những người mạnh nhất đều rời đi thì những người sống sót bình thường sẽ phải làm sao, lấy ai ngăn cản thây ma? Tôi đảm bảo khi chiến dịch này thành công sẽ cùng toàn bộ cao tầng tới Tam Giang trình diện, không chút chậm trễ.
Hoàng Khải cân nhắc một hồi thì đành phải ngầm đồng ý. Thực ra tranh thủ được một cơ hội thuyết phục đã là rất tốt, Hàn Phong nói đúng, người ta không muốn rời đi, ai ép được? Hơn nữa thây ma đánh tới cửa trấn rồi, cao tầng đi hết thì ai ngăn cản thây ma còn lại đây?
Nhưng lệnh bên trên đã ban xuống…
Hoàng Khải đang định đề xuất nhóm cao tầng sẽ chạy qua bên kia trình diện nửa ngày là được, lúc này một đống lớn tinh thạch exp đã được đẩy tới trước mặt hắn, sau đó giọng điệu như ma quỷ của Hàn Phong vang lên trong phòng họp:
- Hoàng trưởng phòng, bữa ăn trước đó còn lên thiếu món…
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 27 |
Lượt đọc | 641 |