Nhiệm vụ thất bại
Huyện Tam Giang có tổng cộng bốn tiểu đoàn, mỗi tiểu đoàn có trên dưới ba trăm đội viên được tập hợp từ cả quân nhân chính quy trước tận thế và phi phàm giả sau tận thế, ai nấy đều được trang bị vũ khí tận răng, trình độ chuyên nghiệp hơn xa hạng dân quân thổ phỉ như đội ngũ trấn Hi Vọng. Nếu bỏ qua các yếu tố từ chính trị và các tác động khác mà cho hai bên đánh nhau sống chết, vậy thì chỉ một nửa tiểu đoàn thuộc Tam Giang là đủ san bằng toàn bộ trấn Hi Vọng, thậm chí chỉ cần ít hơn.
Một bên bắn 10 viên đạn trúng 8, một bên bắn 10 viên đạn trúng 2, cách biệt là cực lớn.
Mỗi tiểu đoàn có một tiểu đoàn trưởng và hai phó tiểu đoàn trưởng, tức là tỉ lệ chọi 2/300, nếu xét trên quy mô toàn bộ dân số thì là 2/6000, có thể nói là vô cùng khắc nghiệt. Để một người có thể được đảm nhận chức vụ phó tiểu đoàn trưởng cần có cả thực lực tự thân mạnh mẽ, chiến công cống hiến hiển hách, lẫn cả sự ủng hộ từ cao tầng, không đơn giản chỉ một hoặc hai mặt là đủ.
Nhưng tiểu đoàn 3 của căn tứ Tam Giang thì không theo quy tắc đó, đây là tiểu đoàn “tuỳ hứng” nhất, việc bổ nhiệm ai vào chức vụ gì hoàn toàn không thông qua cao tầng đánh giá. Tiểu đoàn này cũng chỉ có hơn 20 binh lính chính quy, số còn lại đều là phi phàm giả, lại là nơi tập hơn của đa số phi phàm giả hệ phòng ngự, phục hồi, đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong việc tác chiến với thây ma.
Mà trong trận chiến tại Diệu Liên này, mức độ quan trọng của tiểu đoàn 3 càng được đề cao hơn nữa.
- Oeeeeee…
Âm thanh thê lương thảm liệt mang theo sức sát thương tâm linh khủng bố xuyên thủng cả trời cao rồi giáng xuống hơn 1000 người tại đây, nó giống như một cơn phong bạo hung ác muốn thổi bay rồi nghiền nát toàn bộ tâm trí nhân loại vậy, chỉ một chiêu đã đem gần 80 người đánh gục tại chỗ.
Vô số khiên năng lượng Quang Giáp rải rác khắp nơi đều răng rắc nứt nẻ rồi vỡ vụn, quang đoàn hồi phục cũng được ném tới các phương hướng khác nhau, âm thanh báo động cùng chỉ đạo tác chiến cũng vang vọng không dứt. Lệnh từ trung tâm ban xuống, tất cả rút lui 100 mét.
Tiền tuyến, một cái khiên năng lượng tam giai trong suốt hơi ngả màu xanh tím run rẩy một hồi rồi chậm rãi bình tĩnh lại, một khẩu đội pháo DKZ 82mm tranh thủ cơ hội này nhắm chuẩn mục tiêu rồi khai hoả, viên đạn BK-881M phun ra khỏi nòng súng, xuyên qua lớp quang giáp rồi phóng về phương xa, vài giây sau, nó chuẩn xác bắn trúng một thây ma P2 level 26, đem thây ma kia và mười mấy thây ma xung quanh toàn bộ nện thành thịt nát.
- Oeeeee…
Lại một thanh âm thảm liệt đi kèm với đòn công kích tâm linh cuồn cuộn nữa đánh thẳng tới đội hình nhân loại, quang giáp tam giai duy trì được khoảng 3 giây thì nổ tung thành một đám ánh sáng xanh lam, bảy tám người núp dưới quang giáp đều bị chấn cho mũi mồm chảy máu, hai mắt lòi ra ngoài tràn đầy sợ hãi, còn cúi người liên tục nôn khan như thể muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Không chỉ có bọn họ, mấy chục người đang tác chiến quanh khu vực này đều chịu cảnh dính đòn cực mạnh, tất cả mọi người đều bị chấn cho tê liệt tâm thần, vài người yếu nhược mơ mơ hồ hồ cầm lên súng trường chĩa vào cổ họng mình, muốn làm ra hành động tự sát.
Bất quá, một cái âm thanh ca hát chất chứa một nửa mệt mỏi một nửa kiên cường lại nhanh chóng vang vọng toàn bộ chiến trường.
- Một… Một con vịt xoè ra…
Tiếng ca này thực sự rất khó nghe, giống như người nước A hát bài hát của nước B bằng ngôn ngữ của nước C nhưng dùng âm điệu của nước D vậy, nếu là lúc bình thường thì khẳng định sẽ khiến người khác đập bàn tức giận, nhưng mấy chục người tại tiền tuyến khi nghe được tiếng ca này lại thở ra một hơi. Tâm linh bọn họ dần dần dừng lại bạo động sợ hãi, một cảm giác thiết huyết chậm rãi dâng cao rồi tràn ngập tâm trí, ác mộng đã được áp chế, huyễn cảnh bị đẩy lui, ảo giác cũng bị lời ca khó nghe này phá ngang giữa chừng.
Mấy chục người giống như nghe được tiếng chuông báo thức lúc nửa đêm vậy, ai nấy đều giật mình lờ mờ thanh tỉnh, sau đó vội vã ôm lấy trang thiết bị nhanh chóng lui về phía sau.
- Rút lui, rút lui, mau lui lại!
- Ném sương mù xám, cản lại truy binh!
- Cần hoả lực cao yểm trợ.
- Khoá chặt bên trái lại, có Thể Tốc Độ đột kích!
- Phó tiểu đoàn trưởng, chúng ta phải rút lui ngay lập tức, địch nhân xuất hiện Thể Thao Túng thứ hai…
Toàn bộ chiến trường đều diễn ra cảnh tượng như vậy, nhân loại lợi dụng trang thiết bị bọc thép yểm trợ và uy năng từ thiên tài địa bảo đã thành công rút lui, nhưng cái giả phải trả vẫn là gần 30 đội viên rải rác khắp mọi tiểu đội nhỏ đã vĩnh viễn nằm lại.
“Hoá ra dùng Quang Giáp để chống cự đòn tấn công cũng vẫn phải chịu đau đớn như vậy. Trước đó đều là tên thổ phỉ kia đứng một bên che chở cho mình, hắn vậy mà chưa từng nhíu mày thể hiện mất kiên nhẫn…”
———
6 giờ chiều, trấn Hi Vọng.
Hoàng Khải nghe tin tức từ bên kia sông Lệ truyền tới qua bộ đàm radio mà trong lòng trầm trọng, vậy mà phương hướng Diệu Liên lại thất bại, vậy mà lại thất bại, thực sự là vô lý.
4 tiểu đoàn của bọn họ dùng chưa tới 10 ngày thời gian đã quét sạch 15 vạn thây ma trong cảnh nội huyện Tam Giang, đó còn là trong tình cảnh chia quân ra bốn phía tấn công, thây ma vẫn không thể ngăn cản. Vậy mà hiện tại 3 trong 4 tiểu đoàn cùng hợp sức tấn công qua Diệu Liên mà lại bị chặn đứng, thậm chí thất bại rút lui.
- Thây ma đã mạnh tới cái mức độ quái quỷ gì chứ….
Hoàng Khải không khỏi thất thần mà lẩm bẩm một câu, trong lòng tràn ngập lo lắng cho thân nhân tại căn cứ. Hắn không nhận được tin tức chi tiết, chỉ biết bên trên yêu cầu khẩn cấp thu hồi trang thiết bị quân sự của trấn Hi Vọng, đồng thời nhanh chóng gia tăng tốc độ chiêu mộ phi phàm giả hòng chi viện cho Diệu Liên.
Cả hai việc này, việc nào hắn cũng không làm nổi.
Trang thiết bị quân sự sao, binh đoàn của Hàn Phong đi tiêu diệt thây ma còn chưa có về, trang thiết bị không biết đang trong tình trạng gì. Phi phàm giả sao, người sống sót bình thường còn không nguyện ý rời đi đây này, thậm chí những cư dân tại trấn này còn mơ hồ dâng lên địch ý với chính phủ đây này, phi phàm giả càng đừng nghĩ.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, thú thật, trải qua gần 2 ngày trường kỳ ở lại tại trấn Hi Vọng này, nếu xét trên góc độ cá nhân, hắn cũng không muốn rời đi một chút nào.
Nơi này không có mấy dấu hiệu tận thế.
Tài nguyên khổng lồ nhưng chỉ phải chia cho vài trăm người, những người ở đây hiện tại lười ăn cháo trắng với củ cải khô rồi, họ muốn ăn đồ tươi sống, ăn mỳ, ăn bánh bao nhân cá, ăn rau dại loại tốt. Haha, ở Tam Giang, những thứ đó chỉ cung cấp cho cao tầng từ phó tiểu đội trưởng trở lên mà thôi.
Đãi ngộ chỉ là một phần giúp giữ chân người ở đây lại, phần quan trọng hơn là cao tầng trấn Hi Vọng làm quá tốt trong vấn đề dân vận. Cư dân tại nơi này có hi vọng về tương lai, có ký thác về tâm linh, có động lực cố gắng hàng ngày. Người ở đây có rất nhiều việc để làm, hầu như ai cũng đều được phân chia công việc, phân tán tư tưởng chán nản sợ hãi hay tuyệt vọng, ai cũng đều cảm nhận được sự gắn kết với nhau, cảm nhận bản thân có giá trị, cả ngày bận rộn chạy qua chạy lại, nhìn cuộc sống ngày một thay đổi tốt hơn.
Tại Tam Giang, không có quá nhiều việc để làm như vậy.
Hơn nữa, cái vị Liễu Huyên kia, thực sự là cao tay tới đáng sợ…
Trong lúc Hoàng Khải tổ chức tuyên truyền và vận động cư dân gia nhập huyện Tam Giang, Liễu Huyên cũng đồng thời tổ chức bỏ phiếu để bầu cử ra các vị trí lãnh đạo trong bộ máy tổ chức của trấn Hi Vọng.
Buổi sáng bọn họ bầu ra 8 ứng viên, buổi chiều tổ chức tranh biện và chất vấn tại chỗ để chọn ra 4 người, 4 người này sau này sẽ phụ trách quản lý và chăm sóc đời sống cư dân. Quan trọng nhất chính là cứ mỗi 7 ngày trấn Hi Vọng sẽ bỏ phiếu tín nhiệm một lần, cái vị trí 4 người này sẽ liên tục có sự cạnh tranh của những người giỏi nhất.
“Không cần ai bảo hộ, chúng ta sẽ tự bảo hộ chúng ta.”
“Không cần ai khác quản lý, chúng ta sẽ tự quản lý chúng ta.”
“Chúng ta sẽ tự quyết định vận mệnh của chính mình, không ai có quyền định đoạt thay.”
“Vì tương lai của trấn Hi Vọng, vì tất cả chúng ta, hãy xây dựng lại mọi thứ bằng hai bàn tay của mình.”
Đây chính là luận điểm của 4 cái ứng viên nhận được sự tán đồng cao nhất. Điều này để cho tâm thần Hoàng Khải chịu đả kích cực kỳ nghiêm trọng. Những lời như vậy lại được hưởng ứng nhiệt liệt khi bảng bố cáo đang dán 3 điều kiện mà Tam Giang ban bố cho trấn Hi Vọng.
Ba điều kia vẫn đang nằm chình ình giữa bảng bố cáo tại sân rộng, điều thứ nhất là bỏ cái tên trấn Hi Vọng đi, nhưng cách hành xử kiểu này chẳng khác nào một sự chống cự công khai của toàn bộ căn cứ này.
Trên dưới một lòng.
Quan trọng nhất, đây là lời nói của cư dân, tư tưởng của cư dân nơi này, không phải lãnh đạo bên trên ép buộc bọn họ. Vậy thì chính quyền làm sao mà đối phó đây, trừng phạt toàn bộ một lượt sao. Haha…
Lúc này từ cổng căn cứ có âm thanh báo hiệu từ chòi canh, sau đó đoàn xe của cao tầng đội chiến đấu chậm chạp tiến vào, dẫn đầu tất nhiên là Hàn Phong, theo phía sau lần lượt là Chu Vấn và các tiểu đội trưởng khác, cùng với cả Vương Tốn, chỉ có vị Ngô Soái kia là không thấy đâu.
Nhìn 7 quân nhân, 4 phi phàm giả thuộc Tam Giang vẫn như cũ bình an vô sự, trên khuôn mặt họ tuy có mệt mỏi nhưng vẫn có điểm tự tin thiết huyết, Hoàng Khải không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xem ra bọn họ chiến đấu tương đối thuận lợi, hẳn là đã thành công đánh hạ thi đàn chứ hả.
Lúc này chờ cho những tiểu đội trưởng đều xuống khỏi xe jeep, Hoàng Khải mới bày ra một bộ mặt tươi cười chuyên nghiệp mà tiến lên đón chào:
- Hàn thủ lĩnh, Vương thiếu uý, chúc mừng chiến sự thành công.
Hàn Phong cũng mỉm cười qua loa khách sáo mấy câu, trong khi Vương Tốn thì có chút mất tự nhiên, bọn họ đánh trận này đúng là khá thành công, nhưng về mặt nào đó lại xem như nhiệm vụ thất bại.
Hoàng Khải sau khi khách sáo xong thì tới bên cạnh Vương Tốn mà dò hỏi:
- Thiếu uý Vương, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Vương Tốn do dự một chút rồi thành thật đáp lại:
- Không thuận lợi lắm, tất cả xe bọc thép đều đã thất lạc rồi…
Hoàng Khải nghe lời này không khỏi tâm thần chết lặng. Thất lạc cả rồi????
Vậy, vậy nhiệm vụ từ bên trên giao cho hắn phải làm sao?
Đây lại là cái nguyên nhân gì, tại sao nhìn Hàn Phong kia không có chút nào chán nản vậy?
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 33 |
Lượt đọc | 615 |