Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi thái độ

Tiểu thuyết gốc · 2283 chữ

Hai nhiệm vụ mà cao tầng căn cứ huyện Tam Giang giao cho Hoàng Khải, một là chiêu mộ phi phàm giả, hai là thu hồi trang thiết bị quân sự, tại sao lại đều thất bại cả rồi.

Chiếc xe bọc thép BMP-1 tại bến thuyền kia, bọn họ đã dùng cả ngày để sửa chữa lắp ráp, kết quả phát hiện nó thiếu vài cái linh kiện cực kỳ quan trọng, không có thì không thể di chuyển được. Hiện tại tới cả 1 chiếc BMP-1, 2 chiếc BTR-60 cùng 4 chiếc BTR-152 sờ sờ ra đó cũng thất lạc nốt, vậy thì lấy đâu ra tài nguyên mà báo cáo đây?

Hắn lúc này vội vã hỏi lại Vương Tốn:

- Vương thiếu uý, rốt cuộc mọi chuyện là sao?

Vương Tốn lắc đầu thở dài, cuối cùng đem tình hình chiến trận đáp lại chi tiết từng chút một.

Cuối ngày giao chiến, Hàn Phong muốn toàn lực công phá ngọn đồi thây ma nên đã ra lệnh cho tất cả bọc thép tấn công tới sào huyệt địch nhân, kết quả là dính phải một đòn đau của thủ lĩnh thi đàn, lái xe đều bị đánh ngất cả. Thây ma bao vây quá dày đặc, bọn họ buộc phải bỏ xe chạy lấy người, cuối cùng khiến tất cả bọc thép đều đã trực tiếp bị kẹt lại.

Hàn Phong để cho Ngô Soái ở lại tìm cách giải cứu phương tiện, bản thân thì dẫn theo binh lính dưới trướng trở về trước. Đám người Vương Tốn tất nhiên không thể đơn độc ở lại tiền tuyến chờ đợi, đó chẳng khác nào hành vi tự sát, sẽ phải rút lui cùng một lượt với đại bộ đội.

Hoàng Khải nghe xong, trên mặt cũng không khỏi xuất hiện một nụ cười khổ.

Vị thủ lĩnh đứng đầu trấn Hi Vọng này có ngu như vậy sao? Trời tối đến nơi còn lao đầu vào thi đàn rồi để tất cả mắc kẹt lại, haha, đứa trẻ 3 tuổi khẳng định cũng không bao giờ hành động một cách điên rồ như thế.

Có khi hiện tại các phương tiện kia đã được giải cứu thành công, còn thật đang an ổn bảo trì bảo dưỡng ở một nhà kho nào đó vừa an toàn vừa kín đáo rồi.

Vị Hàn thủ lĩnh này, tất nhiên là muốn tiếp tục câu giờ, không muốn giao ra trang thiết bị quân sự.

Nếu để cho Hoàng Khải biết được Hàn Phong vẫn còn đang cất giấu hơn 40 vạn đạn 7.62mm, 8000 đạn 12ly7, hơn 500 quả đạn chống tăng RPG-2, 1 xe BMP-1 hoàn chỉnh, 2 xe BTR-152, 2 xe bọc thép M-113, gần 100 viên đạn pháo cho pháo 2a28 Grom, cùng với gần 5 tấn thuốc nổ đen, không biết hắn ta sẽ có biểu cảm gì.

Quả nhiên như Hoàng Khải dự đoán, chưa đầy 10 phút kể từ khi đoàn xe của Hàn Phong dẫn đầu trở về, Ngô Soái cũng theo đó thong thả trở về, không có nửa điểm gọi là vất vả hay mệt mỏi lo lắng, kia có chút nào là biểu hiện của việc bị mất của sao?

Tất nhiên bàn công chuyện thì không thể nói theo kiểu “thái độ của anh rất đáng nghi, có phải anh đang làm gì mờ ám không” được, tất cả phải dựa theo quy tắc mà bàn bạc.

Hoàng Khải lúc này tiến lên đối diện Hàn Phong mà nghiêm túc nói:

- Hàn thủ lĩnh, trang thiết bị quân sự vẫn ổn chứ?

Hàn Phong đã quyết định thay đổi thái độ với huyện Tam Giang, không trực tiếp ra tay làm hại tới tính mạng của nhân viên ngoại biên nữa. Hắn sẽ thể hiện bộ mặt cứng rắn hơn, sẽ cho con hổ Tam Giang thấy được vài điểm nanh vuốt của mèo rừng Hi Vọng. Bất quá, hiện tại chưa phải thời điểm hoàn toàn xé rách da mặt, dù cho việc gì muốn làm thì cứ làm, nhưng vẫn nên giữ một điểm cân bằng giả dối nhất định.

Hắn bình tĩnh nhìn lại đối phương rồi cũng nghiêm túc đáp trả cứng rắn:

- Hoàng trưởng phòng, tất cả thông tin về tình hình trang thiết bị quân sự anh đều có thể hỏi Vương đội trưởng, anh ta sẽ có câu trả lời khách quan và chính xác nhất. Nếu không tin nữa, anh có thể trực tiếp ra tiền tuyến quan sát một chút, có điều chúng tôi sẽ không thể hộ tống mọi người trong điều kiện đêm tối này.

- Tôi chỉ muốn nói, tất cả hành động của chúng tôi đều nhằm mục đích bảo đảm sự an toàn cho cư dân tại huyện Liễu Lâm này, và sẽ đặt điều đó lên hàng đầu. Chúng tôi tuyệt đối không cho phép thế lực nào ảnh hưởng tới sự an toàn của cư dân nơi này, nhưng cũng không muốn xung đột với bất kỳ ai, còn muốn hợp tác chân thành toàn diện… Anh hiểu ý tôi chứ?

Hoàng Khải là một chính khách, tất nhiên có thể hiểu những lời này, cũng nhìn thấy thái độ của Hàn Phong so với trước đó đã có sự thay đổi lớn lao, đã cứng rắn quyết đoán hơn nhiều.

“Lý do tôi đã cung cấp đầy đủ, tin tương hay không là tuỳ các người. Chúng tôi sẽ không xé rách da mặt, nhưng nếu các người cứ muốn khăng khăng ra tận chiến trường truy tìm sự thật, vậy thì tuỳ tiện. Có điều việc đó sẽ đem tới kết quả tốt hay xấu, chính các người nên biết rõ.”

“Trang thiết bị quân sự là thứ đảm bảo an toàn cho chúng tôi, nếu các người muốn đoạt lấy, vậy chúng tôi sẽ “Tuyệt đối không cho phép”. Tuy nhiên chúng tôi vẫn có thể cung cấp lại sự trợ giúp nhất định trên tinh thần hữu hảo.”

Hít sâu mấy hơi nhằm bình ổn lại cảm giác chấn kinh, Hoàng Khải lúc này mới chậm rãi hỏi lại:

- Hàn thủ lĩnh, việc này dường như không tốt lắm. Tôi có thể thông cảm cho anh, có thể cố gắng dùng những lời lẽ uyển chuyển hết sức có thể… Nhưng không phải ai cũng có thể thông cảm, sẽ có rất nhiều người cảm thấy bất mãn với kết quả này. Anh thấy sao?

Hàn Phong mỉm cười chìa tay nói:

- Hoàng Khải, tôi thích anh chính là ở điểm này, khi nói chuyện đem tới cho người ta rất nhiều lựa chọn, nhưng cũng không quên thêm vào áp lực vừa đủ, điều này khiến tôi rất thoải mái để trả lời. Thế này đi, chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn tại cuộc họp chung, tôi đảm bảo sẽ cho anh một công đạo để báo cáo với cấp trên, thế nào?

Hoàng Khải lặng lại ba giây rồi mỉm cười nói:

- Hàn thủ lĩnh, tôi lại một lần nữa phải có cái nhìn khác về anh.

Hàn Phong lật mặt như bánh tráng, giây trước thì tỏ thái độ cứng rắn, ngay giây sau thì lại mềm mỏng uyển chuyển, khiến cho người ta không biết dùng cách thức gì mà nhắm vào. Hắn ta khen Hoàng Khải đưa ra nhiều lựa chọn, thực tế chính vị thủ lĩnh này đồng thời cũng đưa đến lựa chọn, không khí trao đổi tuyệt đối không bao giờ bế tắc.

Hơn nữa cách gây áp lực rồi lập tức đưa ra lối thoát áp lực này khiến người ta không thể chối từ được. Nói đùa, đang đứng trên đất người ta, người ta muốn “cho công đạo”, ngươi từ chối kiểu gì? Đó chính là hữu hảo khiến cho không ai tức giận hay gia tăng căng thẳng nổi.

10 phút sau, cuộc họp chung giữa hai bên chính thức diễn ra với sự tham gia đầy đủ của tất cả những người liên quan.

Sau khi sơ lược thảo luận những vấn đề về chiến đấu của hôm nay và ngày mai, chờ cho Hoàng Khải ghi chép lại thông tin, Hàn Phong mới quay qua nói với hắn:

- Hoàng trưởng phòng, như anh thấy đấy, chúng tôi vẫn cần giữ lại bọc thép cho chiến đấu ngày mai, tuyệt đối không thể thiếu phương tiện này để áp trận được. Về phần giữ tới bao giờ, ân, chỉ cần một ngày mai nữa, chúng tôi sẽ hoàn thành đánh hạ thi đàn, sẽ không cần phương tiện này nữa. Điều này anh có thể xác nhận với Vương đội trưởng đây.

Hoàng Khải nhìn qua Vương Tốn, người kia trầm ngâm một lát thì không khỏi cười khổ gật đầu xác nhận:

- Không có pháo 73mm áp trận, đúng là không thể đánh hạ thi đàn được.

Đáp án này tất nhiên không làm thoả mãn Hoàng Khải, cái hắn cần là thứ có giá trị thực tế, có thể báo cáo lên trên, có thể chặn họng những lời kêu la bên kia bờ sông Lệ lại. Cái lý do cần trang thiết bị để đánh trận đã dùng qua một lần rồi, kiểu gì cũng sẽ bị phản bác, tất nhiên không thể dùng lại.

Hàn Phong nhìn biểu cảm của đối phương, tất nhiên biết thừa con hàng này đang lâm vào sức ép. Nhưng hắn cũng không thèm ép hắn ta làm gì, chỉ thản nhiên cười mỉm nói:

- Hoàng trưởng phòng, tôi cũng không làm khó anh. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ gửi cho anh 6 quả đạn pháo, anh có thể dùng 6 quả đạn pháo này để báo cáo với cấp trên, thế nào?

Hoàng Khải nghe lời này, sắc mặt không khỏi hơi tối lại.

Mấy chục viên PG-2 HEAT mà hắn thu được từ chỗ Hàn Phong nghe cấp trên nói là đã bị ẩm ướt hết, hoàn toàn không thể bắn được. Có cung cấp thêm đạn pháo loại này thì cũng có ích gì đây? Hơn nữa, chỉ là 6 viên? 6 viên thì có giá trị gì chứ?

- Hàn thủ lĩnh, đạn pháo cũng không dễ dùng…

Hàn Phong nghe thấy câu này thì không khỏi haha cười lớn trong lòng. Hà Tam giở trò trên mớ đạn kia, quả nhiên đủ độc ác, đủ hiệu quả, có vẻ Tam Giang đã phải nếm mùi đau khổ rồi.

Hắn lúc này vung tay lên nói:

- Đạn pháo khó dùng là tất nhiên, nhưng còn phải xem người dùng là ai. Đạn pháo của tôi có uy lực gấp mười lần đạn pháo bình thường, hơn nữa Ngô Soái phó đại đội trưởng của chúng tôi sẽ trực tiếp theo các vị qua Tam Giang nhằm đảm bảo việc sử dụng sẽ diễn ra chu toàn, anh thấy thế nào?

Nói xong điều này, Hàn Phong còn cố ý chỉ Vương Tốn bên cạnh rồi nghiêm túc nói:

- Uy lực đạn pháo của chúng tôi, anh có thể hỏi thử Vương đội trưởng đây.

Hoàng Khải lại đưa mắt nhìn qua Vương Tốn bên cạnh, người kia lần này không có do dự nữa mà nhanh chóng gật đầu khẳng định:

- Đúng là như vậy.

Hai bên trao đổi ánh mắt một cái, rất nhiều thông tin cơ bản đã được xác nhận là không giả. Tất nhiên một lát nữa sẽ được trao đổi lại, đảm bảo không có “hỏng hóc” gì ở đây.

Việc đã đến nước này, Hoàng Khải cuối cùng chỉ có thể tạm gật đầu đồng ý:

- Hàn thủ lĩnh, tôi sẽ xác nhận lại với cấp trên của mình.

- Được, sau bữa tối, chúng ta sẽ trao đổi lại một lần.

Sau khi đoàn người tới từ Tam Giang rời đi, ở lại chỉ còn lại các tiểu đội trưởng thuộc trấn Hi Vọng. Hàn Phong theo thói quen phất tay rồi thản nhiên nói:

- Bắt đầu đi.

Hiện tại mới là cuộc họp chính thức của bọn họ. Cuộc họp này có thêm 6 vị tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu mới, cùng với 4 người dự kiến sẽ được bổ nhiệm làm “quan văn” hòng phục vụ các mặt phục hồi và phát triển hậu tận thế của trấn Hi Vọng.

Lần lượt từng vấn đề được đưa ra, vẫn là kế hoạch chiến đấu, thu thập tài nguyên, thanh lý thây ma, tìm kiếm người sống sót, quét dọn chiến trường, đào tạo nhân lực, huấn luyện nâng cao, hoán cải xe cộ, rèn đúc áo giáp binh khí, chế tạo công sự di động phục vụ đánh trận… Cho tới công tác xây tường thành, công tác tổ chức lại các lớp học cho trẻ em, công tác tìm kiếm và khai thác cá tươi, rau dại, công tác đảm bảo cung ứng nước ngọt, cung ứng điện, công tác xoa dịu tâm lý cho thương binh, vài đề nghị về việc thiết lập bộ quy tắc mới để quản lý phi phàm giả, quản lý súng đạn, duy trì trị an…

Có Hàn Phong ở tại trấn giữ, rất nhiều kế hoạch đều dễ dàng được quyết định mà không có quá nhiều tranh cãi. Một ngày không tham gia cuộc họp không khiến hắn trở nên buông lỏng lạc lõng, trái lại lời nói càng thêm có trọng lượng hơn.

- Được rồi, chi tiết kế hoạch cụ thể bằng văn bản sẽ được gửi tới các vị sau. Mọi người, đã vất vả rồi, hôm nay tới đây thôi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 36
Lượt đọc 706

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.