Ban thưởng
Hoàng Khải nghe được lời này rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi. May mắn Hàn Phong không có như vậy tiếp tục tìm cách câu giờ, bằng không hắn rất có khả năng sẽ phải quyết định trả lại quà đút lót, triệt để lật bàn, không thể bao biện thêm nữa.
Dù những điều kiện mà trấn Hi Vọng đưa ra rất hấp dẫn nhưng đối với Hoàng Khải thì vĩnh viễn không đáng đánh đổi, mặc kệ hắn muốn làm cái gì, vợ con vẫn luôn ở bên Tam Giang, đó mới là những điều hắn quan tâm nhất. Chỉ cần cái thóp vẫn bị nắm, hắn vĩnh viễn không nằm ở thế chủ động, không dám quá mức vượt rào, lợi ích và nhiệm vụ của chính quyền Tam Giang vẫn là mục tiêu cần phải tranh thủ lớn nhất.
Hàn Phong không câu giờ, cũng không làm khó Hoàng Khải, nhưng hắn cũng không ngại làm ra một vài bố trí của bản thân. Hắn lúc này tiếp tục trải một vài sách kỹ năng lên bàn rồi thong thả nhìn quanh nói:
- Trận chiến này, chúng ta thu hoạch được tổng cộng bốn bản kỹ năng tứ giai. Bản thân tôi đã học tập hai bản, Ngô phó đại đội đã học tập một bản, còn một bản này, tất nhiên sẽ thuộc về người có cống hiến lớn lao.
Những người ở đây nghe vậy đều bốc lên khao khát mãnh liệt, những đồng thời cũng vô cùng tiếc nuối. Bọn họ ai cũng có cống hiến, nhưng làm gì có ai đủ cống hiến để đổi lấy kỹ năng tứ giai. Chẳng ai cả, ai cũng chỉ cống hiến bình bình, xem như vượt trội đội viên bình thường mà thôi, đổi lấy kỹ năng tam giai đã là hết cỡ rồi.
Đừng nhìn Hàn Phong có hàng chục bản kỹ năng tam giai mà coi thường. Phải biết 16 tiểu đội trưởng ở đây thì chỉ có đúng Châu Lam và Kha Thành là hai người công khai có sở hữu kỹ năng tam giai, ngoài ra còn có Hà Tam, Uông Hùng, Triệu Nhược Pháp những tiểu đội trưởng xuất thân Xuân Lê này là có kỹ năng tam giai, mỗi người cũng chỉ có một hoặc hai bản, đây là một nấc thang vô cùng cao trong quá trình tìm kiếm năng lực phi phàm.
Ngô Soái lấy trụ cột là tam giai Cự Nhân Biến đã đủ trở thành cường giả mạnh thứ nhì toàn trấn. Chu Vấn liều mạng đoạt một cái kỹ năng Ám Kỳ Sát, khiến bản thân đủ thực lực trở thành phó đại đội trưởng. Kha Thành có Long Trảo, biến hắn thành tiểu đội trưởng mạnh nhất. Thậm chí ngay cả bản thân Hàn Phong cũng đang chủ yếu sử dụng tam giai Thao Túng Hàn Băng để chiến đấu.
Kỹ năng tam giai đã mạnh như vậy, kỹ năng tứ giai, chỉ cần được xem xét một chút đã đủ thoả mãn rồi, đừng có nói là học tập. Nhưng việc Hàn Phong công khai treo thưởng ở đó vẫn làm cho vô số người đỏ mắt thèm thuồng, bọn họ càng có động lực để cố gắng nỗ lực.
Hai người Hoàng Khải, Vương Tốn còn gặp phải trùng kích lớn hơn. Kỹ năng tứ giai, là kỹ năng tứ giai, vậy mà lại dám đem ra đánh đổi!
Dù bọn họ không chắc chắn 100% về tình hình của cao tầng, bất quá lời đồn thì rất nhiều, một cái lời đồn 99% nói rằng điều kiện để tấn thăng tiểu đoàn trưởng chính là sở hữu kỹ năng tứ giai.
Nơi này vậy mà có một tấm vé thông hành dẫn tới chức vị tiểu đoàn trưởng…
Còn nữa, Hàn thủ lĩnh lại sở hữu tới 2 kỹ năng tứ giai, trong khi Ngô Soái cái vị phó đại đội kia cũng sở hữu kỹ năng tứ giai, đây là cái dạng gì thực lực chứ…
Đánh thắng một trận, tài nguyên thu về lại kinh khủng như vậy.
Nếu để bọn họ biết Hàn Phong đang sở hữu tổng cộng 3 kỹ năng tứ giai chắc sẽ còn bị doạ cho chết khiếp. Tất nhiên, Hàn Phong nói ra điều này cũng là để trực tiếp gửi một cái tín hiệu cho cao tầng Tam Giang thông qua hai người Hoàng Khải.
“Chúng tôi đã mạnh mẽ hơn xa quá khứ, vị thế hiện tại đã hơn xa quá khứ.”
Mà tín hiệu thứ hai hắn gửi chính là mấy cái kỹ năng còn lại.
Hàn Phong nhìn qua Vương Tốn phía dưới đuôi bàn, hắn lựa ra 12 bản kỹ năng đẩy tới phía trước rồi chậm rãi nói:
- Bởi vì các anh sắp sửa rời đi, thời gian gấp gáp, chúng tôi chưa kịp hoàn thành tính toán chiến công chi tiết, chỗ kỹ năng thư này xem như là điểm chiến công đã được quy đổi. Chúng nó gồm… Nếu thiếu, tôi sẽ lấy chiến công của mình bù vào, nếu thừa, tôi sẽ tiếp tục gửi tiếp vào lần sau.
1 bản kỹ năng tam giai, 11 bản kỹ năng nhị giai, số lượng phù hợp với 7 quân nhân chuyên nghiệp, 5 phi phàm giả mà chính quyền Tam Giang cử qua bên này để “hỗ trợ giải giáp vũ khí”.
Vương Tốn nhìn số kỹ năng thư trên bàn mà nuốt một ngụm nước bọt, theo như giới thiệu, đó đều là những kỹ năng tinh phẩm, vô cùng phù hợp để sử dụng trong chiến đấu. Kỹ năng tam giai thao túng trọng lực kia là một trong số những kỹ năng quan trọng để đối phó với Thể Sức Mạnh, Thể Tốc Độ, hai loại hình thây ma tiến hoá đông đảo nhất trong quân đoàn thây ma, đó là kỹ năng được rất nhiều phi phàm giả khao khát.
Trong khi Vương Tốn nuốt nước bọt, Hoàng Khải bên cạnh lại mãnh liệt mở to hai mắt. Hàn Phong vậy mà lại công khai đưa tài nguyên ở đây, trước mặt bao nhiêu người sao. Hắn nhanh chóng quay qua nhìn đối phương một cái rồi trầm giọng cứng rắn nói:
- Hàn thủ lĩnh, momg anh thu hồi tài nguyên lại. Chúng tôi làm việc có nguyên tắc riêng, tuyệt đối không được phép tiếp nhận bất kỳ vật phẩm nào.
Việc hắn đi đêm và việc người khác “nhận quà” một cách công khai là hai việc hoàn toàn khác biệt. Nếu người nào ra ngoài làm nhiệm vụ cũng được phép công khai nhận hối lộ, vậy thì chỉ qua ba hôm là căn cứ Tam Giang sẽ đại loạn.
Nếu Vương Tốn nhận mớ kỹ năng này thì căn cứ chính phủ cũng đâu có khác gì ổ thổ phỉ, có khi còn tệ hơn, binh phái ra ngoài sẽ biến thành vòi vĩnh nhũng nhiễu, thậm chí còn chủ động ép buộc các căn cứ khác. Hơn nữa nó lại diễn ra ngay trước mắt hắn, hắn tuyệt đối không dám để điều này diễn ra.
Hàn Phong khoé miệng hơi nhếch lên, hắn quay qua nhìn một cái nữ tử chừng 27 tuổi trong phòng rồi chậm rãi nói:
- Tần Tiểu Bích là tiểu đội trưởng mới được bổ nhiệm ngay ngày hôm qua. Tần tiểu đội trưởng, cô hãy nêu nguyên tắc thứ hai trong mười nguyên tắc của trấn Hi Vọng.
Tần Tiểu Bích nắm toàn quyền đội quân y lưu động, nàng ta vừa được nhắc tên thì không khỏi giật thót mình. Thế nhưng đối với mười điều kia, không chỉ nàng ta mà toàn bộ cư dân đều đã thuộc lòng, lúc này nàng ta nhanh chóng ngồi thẳng người dậy rồi nghiêm túc đáp lại:
- Thưa thủ lĩnh, nguyên tắc thứ hai của trấn Hi Vọng là công bằng. Tất cả nghĩa vụ và quyền lợi đều được áp dụng đồng đều cho tất cả mọi người, chỉ cần có đóng góp là sẽ được tính cống hiến, được quy đổi cống hiến công bằng, không phân biệt công việc, địa vị, xuất thân.
Hàn Phong hài lòng gật đầu rồi quay qua nhìn Hoàng Khải thản nhiên nói:
- Những người đã chiến đấu vì sự bình an của trấn Hi Vọng, tất nhiên đều sẽ được tưởng thưởng. Nếu đóng góp của họ không được ghi nhận, hoặc vì lý do nào đó mà bị bỏ lỡ, bị thất thoát, vậy thì tương lai còn ai chịu ra sức cho trấn Hi Vọng nữa đây? Hoàng trưởng phòng, đây là nguyên tắc của chúng tôi.
Hoàng Khải bàn tay nắm chặt lại, Hàn Phong vừa rồi nói là “trấn Hi Vọng”.
Ba điều giao kèo, điều đầu tiên là bỏ cái tên này đi, vậy mà hiện tại người đứng đầu lại trực tiếp vi phạm? Cái này là công khai tạo phản rồi sao…
Hắn hít sâu một hơi rồi tiếp tục lắc đầu kiên quyết đáp:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi xin ghi nhận điều này, nhưng đồng thời cũng mong anh tôn trọng nguyên tắc làm việc của chúng tôi. Đây là căn cứ huyện Liễu Lâm, thế nhưng chúng tôi đang phục vụ cho chính phủ, cho nhà nước, cho nhân dân.
Hàn Phong khuôn mặt đột nhiên biến thành vô cùng âm trầm, hắn giơ tay đặt xuống bàn rồi gằn giọng nói:
- Tốt, nếu đã vậy thì mời các người hiện tại liền ngay lập tức rời đi. Đạn pháo cũng là vật phẩm cá nhân tôi tìm kiếm được, cũng là vật phẩm hối đoái từ chiến công, không tiện đưa ra kẻo sẽ phá vỡ nguyên tắc của các vị.
Nghe được lời này, Hoàng Khải ngồi ở kia bắt đầu đổ mồ lạnh. Tên Hàn Phong này thực sự là tên thổ phỉ khốn nạn, vốn tưởng hắn sẽ làm việc đàng hoàng, sẽ không câu giờ nữa, có ai ngờ vòng một vòng lớn vẫn là văn vẹo câu từ, trộn lẫn khái niệm, mục đích vẫn là dồn người khác vào thế bí để giữ đạn pháo lại.
Nhìn xem hoả hầu đã vừa đủ, đối phương bên kia đã sắp tới giới hạn, Hàn Phong lúc này lại tiếp tục thay đổi thái độ. Hắn thở dài một hơi vỗ vỗ trán rồi làm bộ đãng trí nói:
- Hoàng trưởng phòng, để cho anh chê cười rồi. Đúng quy trình thì đáng lẽ phải có công văn, văn bản đàng hoàng, phải được sự cho phép của chính quyền huyện Tam Giang…
Hàn Phong nói xong, Liễu Huyên đã đem lên vài tờ A4. Đây là một tờ khen thưởng và bảng quy đổi vật tư từ chiến công, bên trên có ghi rõ ràng số lượng chiến công mà đám Vương Tốn đạt được, quy đổi ra bao nhiêu vật phẩm, vật phẩm của mỗi người là gì. Tất nhiên còn đính kèm theo đó là đạn pháo đặc biệt.
Hoàng Khải nhìn văn bản này, trong lòng lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh.
Tên Hàn Phong này quá độc ác rồi…
Văn bản này vô cùng chuyên nghiệp chính quy hoá, tất nhiên sử dụng danh xưng “căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm”, bên dưới cũng có chữ ký của Hàn Phong, đồng thời cũng có đối tượng tiếp nhận vật phẩm, chính là căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Ngoài mặt thì dùng từ “trấn Hi Vọng”, trên giấy tờ lại dùng “căn cứ Liễu Lâm”, đây là muốn chơi một chiêu xâm lấn từ từ. Cái gì sai, nói mãi khác thành đúng. Cứt trâu để lâu hoá bùn.
“Hàn Phong, hắn còn đang muốn công khai chia rẽ…”
Nếu Hoàng Khải muốn lấy đạn pháo, hắn buộc phải tiếp nhận tờ công văn này, điều đó đồng nghĩa với công khai tiếp nhận cả những tài nguyên hệ thống trên bàn.
Nhưng công văn này lại chỉ đích danh chiến công của từng người bên phía Vương Tốn…
Nếu chính phủ huyện Tam Giang phủ nhận văn bản này, giữ lại tài nguyên hệ thống, không cho phép Vương Tốn và 11 người khác sử dụng, vậy thì chẳng khác nào chính phủ cướp đoạt chiến công của người khác. Bọn họ khổ khổ cực cực qua bên này đánh trận, mới được ban thưởng một tí đã bị cấp trên cướp mất, cái này thật sự là quá đáng.
Nếu chính phủ huyện Tam Giang thuận theo công văn này, vậy chẳng khác nào công nhận tính hợp pháp của nó, công nhận cái hang ổ thổ phỉ này có quyền ban bố văn bản hành chính, đây là điều tuyệt đối không được phép.
Hơn nữa, nếu đồng ý để đám người Vương Tốn dùng vật phẩm của Hàn Phong ban tặng, đó chẳng khác nào việc thủ lĩnh ban thưởng cho thuộc hạ. Không, phải nói chẳng khác nào những quân nhân này là một nửa người của trấn Hi Vọng, sử dụng toàn bộ quyền và lợi ích hợp pháp của trấn Hi Vọng ban bố.
Đây chính là tiền lệ phá bỏ sự kháng cự trong lòng mọi người, thậm chí thêm một bước kết nối quan hệ càng thêm bền chặt.
“Căn cứ chúng tôi được chính phủ chấp nhận việc ban bố các quy tắc riêng biệt, và các anh cũng đã gia nhập vào vòng tròn quy tắc đó, được hưởng lợi từ những quy tắc đó.”
“Chúng ta từng là đồng đội, từng kề vai sát cánh đấy, các anh muốn bắn vào đồng đội sao?”
“Các anh tới nơi này chiến đấu đã được chúng tôi đối xử tử tế như thế nào, mọi người quên rồi sao?”
Nếu chỉ có quân nhân chính quy, việc này rất dễ dàn xếp, quân nhân có tư tưởng cực kỳ vững vàng, không dễ bị lợi dụ. Nhưng quan trọng là bên trên còn có 5 phi phàm giả.
Ăn cướp đồ của phi phàm giả sao. Haha, bên phía Tam Giang quản lý năng lực phi phàm vốn đã nghiêm khắc rồi, bây giờ người ta được ban thưởng từ chính nỗ lực của người ta mà chính quyền Tam Giang cũng cấm.
“Tam Giang cấm chúng ta tiếp nhận chiến công của chúng ta, nhưng trấn Hi Vọng thì không.”
“Bên kia có quy tắc số 2, chỉ cần đủ cống hiến là có thể đổi lấy vật phẩm, không cần giao 10 kỹ năng nhị giai lên mới đổi được một chức tiểu đội trưởng.”
Phi phàm giả xuất thân tứ xứ, tư tưởng so bì và phản kháng lớn hơn quân nhân chính quy nhiều. Nếu chuyện này lộ ra, sự bất mãn của nhóm phi phàm giả đối với chính quyền còn lớn hơn nhiều lần hiện tại nữa.
Hoàng Khải biết, đây là đào góc tường một cách công khai… Sự chính quy của Tam Giang là gông xiềng, mà sự lỏng lẻo của trấn Hi Vọng, tạm thời chính là lợi thế.
Hàn Phong liếc nhìn Vương Tốn. Hắn ra tay ba lần. Một lần âm thầm “đút lót” tài nguyên cho đối phương hòng mua chuộc, mua chuộc không được, vậy thì lần thứ hai nhanh chóng ra tay cứu mạng đồng đội của đối phương ngay trên chiến trường khi “bị thể thao túng tập kích”, lần thứ ba này là công khai ban thưởng tài nguyên.
Sự ái mộ tài năng của Tào Tháo dành cho Quan Vũ, có lẽ cũng chỉ tới thế.
Để hắn nhìn xem, “Lưu Bị” bên kia có tịch thu xích thố hay là không đây.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 36 |
Lượt đọc | 626 |