Kiến tạo điều kiện
Mặc dù Hàn Phong đã nắm được khoảng 70% lượng dữ kiện chủ chốt trong tay, đã xác định được Điền Mạnh đúng là bị oan, cũng gần như đoán ra được loại kỹ năng hệ thống và thủ pháp gây án mà hung thủ sử dụng, thế nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn công bố kết quả điều tra.
Kết quả của vụ án này không còn quan trọng nữa. Việc quan trọng nhất là làm sao bắt được hung thủ, làm sao triệt tiêu được mối nguy hại này, từ nay về sau vĩnh viễn xoá bỏ những sự kiện tương tự. Nếu chỉ đơn giản là minh oan cho Điền Mạnh, tiếp tục thao túng xác chết của nữ công tác viên, đổi lấy thời gian câu kéo cuộc chiến giữa hai bên bờ sông Lệ chưa vội nổ ra, vậy thì quá phí phạm tư duy của hắn đã đầu nhập vào rồi.
Thứ nhất, ngăn được lần công lược này mà không bắt được thủ phạm, vậy thì sẽ có lần sau, lần sau nữa. Thủ phạm sẽ có cảnh giác hơn, làm việc sẽ tinh vi kín đáo hơn, vậy thì bọn họ sẽ phải đề phòng cả ngày cả đêm, vĩnh viễn không được yên ổn.
Cái loại sát thủ mà ngay cả trẻ em và phụ nữ còn dám giết, vậy thì có ai mà hắn ta không dám giết nữa? Đây là một thằng điên, thằng liều, nhưng không hề ngu. Tên kia đã nhắm mục tiêu vào toàn bộ cư dân trấn Hi Vọng, từ người yếu thế nhất cho tới người mạnh mẽ nhất, hắn ta đều sẵn sàng giết.
Một khi vuột mất cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội lần sau nữa.
Thứ hai, ai bảo Hàn Phong muốn ngăn chiến tranh hai bờ đông tây sông Lệ chứ.
Haha... Hắn vốn còn có dự định ngay tối hôm nay sẽ đích thân thân chinh chạy qua bên kia hòng kích động chiến tranh đây. Sự kiện này diễn ra, quá mức kịp thời rồi.
Chiến tranh phải xảy ra ngay lúc này, có thể bắt đầu từ tối ngày mai, hoặc tốt nhất là từ ngày kia, đó là thời điểm tuyệt vời nhất.
Sự kiện hắn dựng đầu hai cái xác dậy, ai bảo là hắn muốn ngăn chiến tranh hai bờ? Hắn chỉ muốn ổn định tình hình nội bộ, đồng thời chĩa mũi dùi dư luận về phía chính quyền Tam Giang mà thôi.
Hiện tại tình hình bên trong đã ổn định, mũi dùi dư luận cũng đã chĩa ra bên ngoài, mục đích đã đạt được, vậy thì chỉ còn tên sát thủ cuối cùng kia mà thôi.
Giết được kẻ này, chiến tranh sẽ bắt đầu.
Hàn Phong lúc này nhìn qua xác của đứa nhỏ trên bàn, trong lòng cũng không khỏi trầm xuống.
Thời điểm thi đàn đã không còn uy hiếp nữa, một sinh mạng còn chưa kịp trưởng thành lại phải sinh vô nghĩa vì đấu đá người - người, vì cái thứ "đại nghĩa" mơ mơ hồ hồ, thậm chí ngay cả chết cũng không biết vì sao mình chết, là ai đã giết mình...
Đây là bức tranh mạt thế sao? Một cái xác lạnh lẽo nằm trên bàn, xung quanh không người thân, không bạn bè, không thức ăn, không chăn ấm nệm êm, không ai cả, không gì cả, chỉ đơn độc nằm đó, chờ người khác dựng dậy như một lời phán định rằng
"Tôi chưa chết."
Đâu phải cứ chết là sẽ được kết thúc...
- Xin lỗi...
Bóng dáng Hàn Phong đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại âm thanh trầm mặc quanh quẩn giống như vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Sinh mạng này, có lẽ mới chỉ là vật hi sinh đầu tiên trên con đường thấm đẫm máu tươi và xác khô của bức tranh mạt thế mà thôi.
Một sinh mạng mà, ngay cả cái tên cũng không được nhắc tới.
Phòng thẩm vấn trung tâm.
Bốn người Phó Tế Tường đã bị tước hết tất cả vật phẩm trên người, ngay cả quần áo cũng đã bị tước đoạt, bọn họ đang mặc một bộ quần áo bằng vải đay màu xám tro ngồi đó tiếp nhận điều tra. Bất quá cả bốn người đều không có dấu hiệu hợp tác, mặc kệ nhân viên công tác có hỏi gì thì họ cũng đều im lặng, hoặc chỉ trả lời không biết, quan điểm nhất quán từ đầu tới cuối đều là muốn mời luật sư từ Tam Giang tới.
Hàn Phong bước vào trong phòng rồi khẽ phẩy phẩy tay, hai nhân viên công tác theo đó nhanh chóng đứng lên cúi đầu rồi bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại năm người.
Phó Tế Tường cẩn thận đánh giá người trước mặt một chút, trong lúc ông ta đang định lên tiếng thì Hàn Phong lại mỉm cười lên tiếng trước:
- Có phải ông đang chờ một tên đồng bạn tới giết mình đúng không? Là cái tên đã ra tay tại sân sinh hoạt kia?
- ...!!!
Nghe được lời này của hắn, không chỉ có họ Phó nổi lên gai ốc, cả ba người còn lại cũng là đồng loạt tê cả da đầu, ngay cả hơi thở cũng không khỏi hơi ngưng lại một nhịp.
Tại sao... Tại sao tên này lại biết...
Hàn Phong quan sát thoáng qua biểu hiện của họ, nụ cười trêu tức trên mặt càng thêm đậm nét. Hắn tay phải khẽ phẩy nhẹ, xác chết của nữ tử 23 tuổi theo đó hiện ra bên ngoài, đi kèm với đó còn là một khẩu súng lục Desert Eagle.
Cái xác cục cựa một chút rồi từ dưới đất đứng dậy, sau đó nó không thèm để ý đến mấy ánh mắt kinh hãi của đồng bạn mà cầm khẩu súng hướng về một trong bốn người mà lạnh lùng bóp cò.
Pằng!
Âm thanh chát chúa như quỷ hồn đòi mạng điên cuồng vang lên, ở khoảng cách cực gần, viên đạn xuyên qua không gian mà ghim thẳng vào bức tường phía sau bốn người, đem tường gạch nện tới tung toé.
Hàn Phong khoé miệng không khỏi co giật một trận, thao túng băng nô bắn súng còn khó hơn tự mình bắn, khoảng cách chỉ có 2 mét vậy mà vẫn hụt cho được. Thật sự là đủ mất mặt.
Trong khi bốn người trước mặt vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng, xác chết nữ tử lại lạnh lùng điều chỉnh góc độ rồi bóp cò súng lần hai, âm thanh chát chúa ghê rợn một lần nữa ngập tràn căn phòng nhỏ. Lần này đã không còn gì bất ngờ nữa, viên đạn xuyên thẳng vào chính giữa hộp sọ của một nam nhân chừng 40 tuổi, đem người này bắn chết tại chỗ.
Máu đỏ tươi cùng với dịch não tuỷ trắng nhợt phun ra ngoài như óc đậu tẩm tương cà, ở khoảng cách cực gần, xương sọ của nam nhân này bị uy lực của đại bàng hoang mạc bắn cho vỡ nát, ngay cả hai cái tròng mắt cũng bị chấn tới lòi cả ra ngoài rồi treo lủng lẳng ở đó nhờ sợi mạch máu. Hương vị tanh tưởi tràn ngập không gian, còn vấy kín lên thân thể ba người còn lại.
Ai mà không sợ chết? Kể cả những sứ giả này cũng sẽ sợ chết như thường. Trong số 5 người thì chỉ có duy nhất Phó Tế Tường là biết bản thân sẽ chết, cũng đã chuẩn bị tâm lý hi sinh. Bốn người kia, bao gồm cả nữ tử bị chém, hoàn toàn không biết bản thân mình sẽ chết, chỉ biết đây là một nhiệm vụ nguy hiểm mà thôi.
Hiện tại có người bỏ mạng ngay trước mặt, lại còn là do "đồng đội" giết, bảo sao bọn họ không sợ cho được.
Hàn Phong không mấy để tâm tới sự kinh hoàng của đám người này, hắn chỉ khẽ búng tay một cái, một luồng hàn khí lạnh lẽo theo đó bao phủ hoàn toàn xác chết nam nhân vừa bị bắn kia. Cái xác không khỏi co giật một trận rồi từ tốn từ dưới đất đứng lên, còn thật dùng tay nhét hai tròng mắt ngược vào trong xương sọ.
Sau đó hắn ta tiến lên hai bước cúi người trước mặt Hàn Phong, bộ dáng lão luyện vô cùng kính cẩn.
- Dọn dẹp một chút đi.
Hàn Phong phẩy phẩy tay tuỳ tiện ra lệnh, nam nhân này cúi người lạy một cái rồi tiến về sau bàn bốc lên từng mảnh óc và xương vỡ đóng băng nhét ngược vào đầu mình, phần nào vụn quá thì trực tiếp nhét vào miệng ăn luôn.
Hành vi quỷ dị tởm lợm này lập tức doạ cho hai nam nhân trẻ tuổi còn lại trong phòng thiếu chút ôm cổ nôn mửa, trong khi Phó Tế Tường già cả nhất cũng không nhịn được khuôn mặt tái xanh, trong lòng bốc lên một cỗ lãnh khí cực kỳ sợ hãi.
Đây là năng lực quỷ dị gì chứ, liên tục hồi sinh người chết, sau đó trực tiếp nô dịch người đó luôn.
Đồng bạn của bọn họ không ngờ lại trực tiếp cầm súng bắn vào chính bọn họ mà không chút do dự, người bị bắn còn tởm lợm hơn, đã nát hết đầu mà vẫn như cũ sống lại rồi nghe lệnh.
Hàn Phong liếc nhìn hai nam nhân trẻ tuổi còn sống, lại nhìn qua Phó Tế Tường một chút rồi thản nhiên nói:
- Buông tha chống cự đi, các vị ở chỗ này, kẻ kia đã chú định không thể tới được. Cũng đừng cố tự sát làm gì, bởi vì kể cả các vị có nổ tung thành thịt nát, tôi vẫn có cách để hồi sinh được.
- Các vị nói xem, nếu tôi để các vị ở trong nhân dạng này trở về bên kia, sau đó tự tay giết người thân và đồng đội của mình, đó sẽ là trải nghiệm thế nào?
- Chúng ta cùng đặt một giả thiết thế này nhé... Thay từ giết bằng từ ấy ấy đi. Các vị ấy ấy cùng vợ và con cùng một lúc, hoặc cả ba người các vị cùng lao lên ấy ấy một người vợ, một người con trong số các vị, vậy sẽ là tràng cảnh gì nhỉ.
Lời nói ma quỷ của Hàn Phong lập tức doạ cho ba người còn sống dự cả tóc gáy, thậm chí là té đái ra quần, đặc biệt là trên tay hắn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái máy quay phim cầm tay, còn hai người đồng bạn vốn đã bị giết giờ phút này lại quay ra hôn nhau đắm đuối, giống như thể đang thử biểu hiện tràng cảnh vừa mới được miêu tả.
Nguyên tắc cử người ra ngoài làm việc của thế lực nào cũng gần như giống nhau. Người ra đi sẽ có người thân ở lại, đóng vai trò như neo tinh thần, thời thời khắc khắc cấm đoán sự phản bội. Một khi dám phản bội, thân nhân ở nhà sẽ chết không có chỗ chôn.
Bọn họ chấp nhận ra ngoài làm việc là vì căn cứ có thể đảm bảo an toàn cho thân nhân. Nhưng nếu là bọn họ "còn sống" trở về rồi làm hại thân nhân thì sao đây... Ai bảo vệ được thân nhân của họ khỏi chính họ chứ...
"Ma quỷ. Tên trước mặt là ma quỷ..."
Hàn Phong đoạt lấy khẩu súng D.E từ tay nữ tử 23 tuổi ném lên bàn rồi thản nhiên nói:
- Phó trưởng phòng, ông có thể tự tay kết liễu hai vị đồng bạn bên cạnh trước, khi đó thì lòng trung thành với đất nước, với chính phủ của ông sẽ càng thêm được tô rõ đậm nét.
- Hoặc nếu ông cảm thấy khó quá, tôi sẽ tự kết liễu ông rồi đàm phán cùng hai vị trưởng phòng đây, hẳn là họ cũng rất ngoan cường, rất có nghĩa khí, rất biết cách giữ bí mật nha.
Phó Tế Tường nắm chặt bàn tay run rẩy, trong nội tâm hiện lên vô tận đấu tranh dữ dội, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp. Một lúc sau, ông ta mới nhìn chằm chằm Hàn Phong rồi trầm giọng hỏi:
- Anh muốn gì...
Điều quan trọng nhất với ông ta không phải mạng nhỏ mà chính là gia đình.
Hàn Phong thản nhiên rút giấy suy tưởng level 3 ra rồi bình tĩnh nói:
- Đơn giản thôi, bước đầu tiên, đặt tay lên bàn rồi nhắm mắt lại.
...
Rời đi phòng thẩm vấn, Hàn Phong lại một lần nữa củng cố bằng chứng chính xác nhất về thủ phạm. Hắn từ thể tiềm thức của Phó Tế Tường thấy được cảnh tượng hai người này gặp nhau, đã nhìn rõ mặt tên hung thủ kia, thậm chí tên kia chính là trốn trên người ông ta để "chảy" qua người hai nạn nhân và cả Điền Mạnh.
Chẳng những vậy, dưới bằng chứng xác đáng hắn nêu ra ngoài, Phó Tế Tường cùng ba người kia cuối cùng cũng phải thừa nhận toàn bộ hành vi làm bậy.
Giờ thì giá trị của bọn họ đã giảm xuống vô hạn rồi. Bất quá, hắn vẫn như cũ để cho nhân viên công tác gia tăng tối đa sự bảo vệ.
7h30 phút tối, phòng họp trung tâm.
Tất cả các tiểu đội trưởng và trưởng phòng cấp cao đã tụ họp đông đủ. Ai nấy mặt mày đều vô cùng nghiêm trọng, cũng không thiếu kích động cùng tức giận kìm nén.
Hành động xâm phạm của Tam Giang thực sự để cho tất cả mọi người đều dâng lên phẫn nộ không nhỏ, dưới sự nỗ lực tuyên truyền rất nhiều ngày trôi qua, cùng với hành động bòn rút liên tục và sụe kiện ngày hôm nay, chẳng mấy ai có thiện cảm với chính phủ nữa.
Hàn Phong vẫn như cũ ngồi trên ghế chủ vị giơ tay bình tĩnh nói:
- Bắt đầu đi.
Sau khi nói xong câu này, hắn trước nhất từ trong túi áo lấy ra một viên tinh thạch ngôi sao 5 cánh đặt trên bàn rồi trầm giọng nói:
- Thứ này gọi là tinh thạch an toàn.
Hắn giải thích một phần tác dụng quy đổi điểm thương thành cho những người ở dưới, chờ cho tâm trạng kích động cùng hưng phấn của họ trôi qua, cũng trả lời vài câu hỏi thắc mắc của mọi người, hắn lúc này mới tiếp tục nêu ra vấn đề thứ hai:
- Chiến tranh, sắp bắt đầu rồi.
Cuộc họp tối nay vẫn diễn ra đúng quy trình như thường lệ. Sau khi thảo luận sơ qua hai vấn đề đầu tiên, từng vấn đề khác diễn ra trong ngày được nêu ra rồi thảo luận, gần như không có mấy trắc trở trở ngại. Tới tận 8h30 tối, cuộc họp mới chính thức chấm dứt.
Ngô Soái ngồi tại đầu bàn nghịch nghịch một chiếc găng tay màu đen nhánh, đây là trang bị level 4 mà hắn tự mình mở ra vào chiều tối nay, Găng Xích Áp Đảo.
Chờ cho tất cả mọi người đều rời đi hết, hắn mới quay qua nhìn về phía người ngồi tại đầu bàn rồi quan tâm hỏi:
- Đại ca, huynh liên tục sử dụng Tái Sinh Thuật lục giai như vậy thực sự ổn chứ?
Hàn Phong mệt mỏi bóp bóp trán rồi thở dài nói:
- Đệ cũng biết thừa mà, kỹ năng lục giai kia nào có dễ dùng như vậy... Một lát ta sẽ điện đàm với gián điệp bên kia, bảo hắn tìm cách cố gắng câu giờ cho tới 18h32 ngày mai, khi đó ta sẽ chính thức phục hồi tới đỉnh phong... Hừ, lũ Tam Giang đáng chết, chờ ta phục hồi sẽ đem 100 quả đạn pháo qua san bằng cả căn cứ của họ.
Ngô Soái nghe vậy thì ngần ngừ một lát rồi đáp:
- Hay là huynh ăn thử thiên tài địa bảo xem liệu có thể phá được chướng ngại suy yếu kia hay không?
Hàn Phong thở dài một hơi rồi gật đầu nói:
- Ớt biến dị phải qua 1h đêm nay mới chín, tới lúc đó, chúng ta sẽ thử một chút.
Hai người lại bàn bạc kế hoạch tấn công Tam Giang thêm một hồi rồi mới chính thức chia tay.
Ngồi ở bàn làm việc nhìn ra bóng tối bên ngoài, ánh mắt Hàn Phong không khỏi hiện lên một đạo ánh sáng sắc lạnh.
Hắn thong thả từ dưới ghế đứng lên rồi trở về phòng mình trên tầng thượng toà A1. Vẫn như thường lệ vừa ăn cơm vừa làm việc, phê duyệt báo cáo, ký duyệt công văn, cho tới tận 11 giờ tối hắn mới mệt mỏi đuổi Lam Nhu Thuỷ và Hương Vẫn Tình đi rồi một mình một ngựa chui vào phòng tắm ngâm bồn 30 phút.
11h30, Hàn Phong từ trong balo lấy ra một bộ đàm radio, bật một tần số sau đó ra lệnh cho gián điệp tìm mọi cách câu giờ cho tới 18h32 chiều tối ngày mai.
12h, hắn trèo lên giường trằn trọc suy tư một hồi, còn lẩm bẩm duyệt lại kế hoạch tấn công Tam Giang, sau đó không hiểu tại sao lại mơ mơ màng màng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 45 |
Lượt đọc | 677 |