Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo đức và Thiện - Ác

Tiểu thuyết gốc · 2957 chữ

Tình thế loạn lạc của căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành nói chung và bản thân thủ lĩnh Vương Hoành nói riêng, thậm chí là tình thế nguy ngập của toàn bộ các căn cứ nhân loại, ở trong tận thế trùng điệp biến dị này, có lẽ là điều tất lẽ dĩ ngẫu rồi sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn sao...

Người mạnh bảo vệ kẻ yếu sao...

Năng lực và trách nhiệm, hai từ này, khó mà vẹn cả đôi đường.

------

Trong phương diện luận đạo đức và luân lý học của triết học Trung Hoa cổ đại, Khổng Tử và Mạnh Tử cho rằng:

Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Tức là, con người sinh ra ban đầu vốn thiện lương và tốt lành. Khi lớn lên, do ảnh hưởng của xã hội mà tính tình phát sinh thay đổi, tính ác có thể sinh ra. Do đó, phải luôn luôn duy trì đời sống lành mạnh, để cho tính thiện được giữ gìn và phát huy, tính ác không có cơ hội nảy sinh.

Sau thời đại của Khổng Tử khoảng 300 năm, có một nhà tư tưởng đã đi ngược lại với loại học thuyết luân lý này, người đó chính là Tuân Tử.

Ông ta cho rằng: nhân chi sơ, tính bản ác.

Có nghĩa là, con người từ khi sinh ra đã mang trong mình cái ác, đã có đầy đủ thất tình lục dục, ham mê lợi ích, theo đuổi sắc dục, theo đuổi danh vọng tiền tài, theo đuổi thư sướng cá nhân.

Nếu con người cứ phát triển theo hướng dục vọng này thì mối quan hệ người - người sẽ xuất hiện sự cạnh tranh, cạnh tranh ngày một tăng lên khi dục vọng lớn dần, con người cũng theo đó mất kiểm soát, xã hội sẽ trở nên loạn lạc, sẽ đầy rẫy cái "ác".

Chi sơ bản ác, sinh ra đã ác, muốn thiện chỉ có thể hấp thu từ ngoại cảnh, con người vì vậy chỉ có thể đạt được cái "thiện" thông qua quá trình giáo dục, bồi dưỡng. Chỉ có tìm cách "hướng thiện" ngay từ ban đầu mới có thể tạo ra một xã hội văn minh, bằng không thì khắp nơi sẽ đầy rẫy ác độc thú tính.

Nhưng mà, thiện ác ở đây cụ thể là gì?

Thiện là những điều mang lại thái bình thịnh trị, đất nước hoà bình, dân chúng ấm êm, người người tương thân tương ái. Ác là những điều mang lại chiến tranh, bạo lực, hỗn loạn, vô lối, người ăn thịt người.

Do đó, phải tích cực rèn luyện hướng thiện, đè nén tính ác bản năng, không cho tính ác có cơ hội phát triển lớn mạnh.

Tuy nhiên, Tuân Tử lại cho rằng, chỉ có giới tinh hoa mới có thể làm được việc giáo dục, bồi dưỡng và hướng thiện này cho xã hội.

Công cụ để bình định xã hội, dương thiện dẹp ác ở đây chính là "Lễ".

Lễ ở đây là luật pháp, là chế tài, là thưởng phạt phân minh, là luân thường đạo lý, là quy tắc bất thành văn, là dư luận xã hội, là ngũ luân ngũ thường, tam cương bát đức, là tư tưởng tạo ra những điều tốt đẹp...

Chỉ có giới tinh hoa mới có đủ Lễ để trị thiên hạ, bởi vì chỉ có giới tinh hoa mới có đủ năng lực để học tập tới nơi tới chốn, mới có thể phân biệt rạch ròi thiện ác, và có thể vận dụng năng lực trong tay để dùng thiện diệt ác.

Tinh hoa ở đây, không phải dùng để chỉ người có quyền cao chức trọng, cũng không phải để chỉ người giàu sang quyền quý hay sức mạnh ngợp trời. Tinh hoa là để chỉ người có khả năng "ngộ đạo".

Đạo đức.

Đạo đức chính là ranh giới giữa thiện và ác.

------

Tận thế diễn ra lại càng cho thấy tư tưởng của Tuân Tử là đúng đắn đến thế nào.

Dị biến ập tới, thế giới này đã hoàn toàn bị huỷ diệt, nhưng cũng không khác gì được tân sinh, được "chi sơ" một lần nữa, được khởi đầu lại từ đầu. Mở mắt ra là đầu lâu đỏ ngự trị trên cao, thứ mà nhân loại tiếp xúc lần đầu tiên chính là yếu tố phi phàm, hay "không bình thường".

Nhân tộc thuần chủng có thể phân chia thiện ác, một cái bánh mỳ có thể bẻ đôi, ta một nửa, ngươi một nửa.

Nhưng mà "phi phàm giả" đã không còn chia thiện ác, phi phàm giả xét đến mạnh - yếu, tại sao phải chia bánh mỳ trong khi ta có thể ăn hết, và ta cần phải ăn hết để duy trì sự phi phàm.

"Tiến hoá giả" lại phân chia đẳng cấp, tại sao phải chia bánh mỳ trong khi ta là người tạo ra bánh mỳ, thậm chí có thể biến ngươi thành bánh mỳ luôn?

Lễ được duy trì như quy tắc xã hội, trong tận thế này, chính quyền sụp đổ, luật pháp đã bị phá huỷ, bị "năng lực" triệt để chèn ép, mối quan hệ người - người đã trở thành "phi phàm, không bình thường", do đó "trách nhiệm" cũng kéo theo không còn.

Ở nơi này, không có "Lễ".

Lễ chỉ tồn tại khi sức mạnh tương đồng. Nước M thả bom hạt nhân xuống nước N, đó là phạm Lễ, đó là "ác" thuần tuý, nhưng thì sao chứ, miễn là sức mạnh vượt trội, dư luận sẽ bị đè bẹp.

Ngay lúc này đây, xã hội mới thật sự cần tới đạo đức, cần tới giới tinh hoa để dương thiện phạt ác, đặt lại quy tắc, áp chế phi phàm cùng dị biến.

Lại nói, muốn đạt được "hướng thiện" một lần nữa từ trong xã hội hậu tận thế, khó khăn càng thêm khó khăn muôn trùng.

Mở mắt tân sinh, đạt được phi phàm, ai có thể giữ vững "chi sơ" khi trước, ai là "giới tinh hoa" để dương thiện phạt ác?

Tinh hoa, có thể là Vương Hoành, nhưng cả cái huyện Đại Xuyên này, chỉ có duy nhất một Vương Hoành mà thôi, ác chi sơ là Tư Đồ Ngôn, là Đinh Sĩ.

Tại Liễu Lâm, ác chi sơ không thiếu, kia là Tam Lang Hội, là Đổng Thành, là Âu Dương Tà.

Trong xã hội hậu tận thế này, không có đủ "giới tinh hoa" để ổn định ác chi sơ.

Vậy giới tinh hoa đi đâu rồi mà lại để tình cảnh loạn lạc này diễn ra?

Không có, hay chính xác hơn là, không thể sinh ra.

Như đã đề cập ở trên, nhân loại sinh ra đã mang tính ác, tính thiện chỉ có thể học tập từ môi trường, hướng thiện chỉ có thể do tinh hoa cầm đầu dẫn dắt. Nhưng mà, môi trường hậu tận thế không cung cấp đủ nguyên liệu cho việc hướng thiện, "nó" đang dẫn dắt người ta hướng ác.

Tài nguyên không đủ, con người sẽ phải tranh đấu với nhau để sinh tồn.

Trong hệ thống thương thành của Tinh Thạch An Toàn hiện tại, thứ rẻ mạt nhất có thể mua được là đạn dược, 1 minh tệ 2 viên đạn 7,62mm, thứ đắt đỏ nhất là tên lửa hạt nhân, giá 18,5 triệu minh tệ một quả.

Trong khoảng trống đắt rẻ này, không có bất kỳ thứ gì dùng để mua mà ăn được, học tập được, hướng thiện được, tất cả tài nguyên hoán đổi đều dùng để phô diễn sức mạnh và mang tới sự huỷ diệt.

Trong hệ thống kỹ năng, cũng không có bất kỳ kỹ năng nào dùng để tạo ra giá trị xây đắp "Lễ", tất cả đều mang màu sắc tấn công giết chóc. Tất nhiên dùng thế nào lại là do nhân loại quyết định, nhưng chờ đợi gì vào những người lần đầu học tập, lần đầu tiếp xúc, lần đầu được phi phàm, được xả tay tận hưởng thú tính? Chờ đợi chính là ngộ sát đồng đội, nếu như không được dẫn dắt, vậy sớm muộn cũng ma hoá.

Trong hệ thống nhiệm vụ, để đạt tới trạng thái "hoàn thành", người ta cũng phải giết, phải cướp, phải thu thập, phải tranh đấu, phải tàn nhẫn ra quyết định.

Thậm chí ngay cả thực phẩm hậu tận thế cũng tràn đầy bất thường, "rau biến dị", thịt biến dị", thứ mà nhân loại nạp vào cơ thể cũng xoay quanh loại dị biến mới xuất hiện này.

Con người trong môi trường tận thế, khởi đầu đều được tiếp xúc với năng lực phi phàm, từ đó "chi sơ" giống hệt nhau, không có thứ gọi là "giới tinh hoa" nữa.

Tất cả nhân loại đều đang bắt đầu giống nhau, đang được giáo dục và dạy dỗ trong môi trường dị biến, bị ép phải nạp vào dị biến, không có bất kỳ ngoại lệ nào, không ai có thể tránh thoát. Tinh hoa lớp cũ như Vương Hoành rất ít, nhưng "tinh hoa" lớp mới như Tư Đồ Ngôn thì nhan nhản, bởi vì chi sơ chính là bản ác.

Tận thế ập tới, không có chỗ cho chủ nghĩa anh hùng tồn tại, bởi vì "giới tinh hoa" duy nhất giữ được bản tâm nguyên sơ chính là đầu lâu đỏ ngự trị trên cao.

Nó muốn thế giới này phải ác, ngay từ đầu đã vậy.

Hàng ngàn hàng vạn "chi sơ" may mắn còn sống sót sau khi chùm tia kinh khủng kia giáng xuống, tất cả nhân loại đều đang vô hình bị dẫn dắt theo cái "ác" này. Ngày qua ngày, từng chút từng chút một, thông qua năng lực phi phàm, nhiệm vụ phi phàm, đồ ăn thức uống phi phàm, thậm chí là quy tắc xây dựng thế giới cũng phi phàm, vượt thoát giới hạn quá khứ.

Khi toàn bộ giá trị quan phi phàm mới mẻ này được người sống sót hấp thu và áp dụng, lịch sử thế giới cũ sẽ bị phai mờ, tàn dư thế giới cũ sẽ bị phá bỏ, quy chuẩn mới sẽ được sinh ra, thế giới này cũng sẽ được tân sinh một lần nữa.

Thế giới của cái ác.

Giới chi sơ, giới bản ác, thuần tuý ác.

Tất cả thế lực nhân loại đều nằm trong vòng xoáy đỏ rực này. Nếu như không kịp thời hướng thiện, vậy thì chờ đợi phía trước chính là loạn lạc diệt vong.

Căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành đang bước vào giai đoạn diệt vong, không ai có thể ngăn cản nữa rồi, bởi vì thiện đã suy tàn, ác đã lên ngôi.

Ác nhất trên thế giới này, không bao giờ là thây ma. Thây ma chỉ có duy nhất dục vọng ăn uống mà thôi, nhưng nhân loại thì khác, nhân loại mới là tồn tại có thể phát triển thành thuần tuý ác độc, bởi vì nhân loại có tới thất đại tội luôn chực chờ được phóng thích ra ngoài.

Ma tính, có ở khắp nơi, ngay trong từng nhịp hít thở.

Lúc này, một đội viên Dao Găm xa xa chạy tới bên cạnh Hàn Phong, người này đưa ra một bộ đàm radio rồi nghiêm túc báo cáo:

- Báo cáo thủ lĩnh, Ngô phó đoàn trưởng vừa phát ra tín hiệu kết nối, cậu ấy nói có chuyện quan trọng cần thảo luận, muốn tiến hành liên lạc trực tiếp với anh.

Hàn Phong nghe được điều này thì hai mắt khẽ híp lại. Sau một phút cẩn thận suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng phất phất tay rồi thản nhiên nói:

- Nói với Ngô phó đoàn trưởng, tôi đã sớm đi thực hiện nhiệm vụ bí mật, tạm thời không có ở hiện trường, không biết khi nào quay lại, bảo cậu ta tuỳ cơ ứng biến.

Đội viên Dao Găm nghe vậy thì không khỏi xuất hiện kinh ngạc. Không phải thủ lĩnh vẫn đang đứng ở đây sao?

Bất quá, chấp hành nhiệm vụ là điều tối quan trọng cần phải thực hiện, những điều khác chỉ là thứ yếu, càng không nên dâng lên suy nghĩ ngoài luồng, cũng không cần nêu ý kiến khi chưa có yêu cầu. Đội viên Dao Găm này nhanh chóng thu lại bộ đàm radio rồi cúi người nghiêm giọng nói:

- Tuân lệnh!

Chờ cho người bên cạnh rời đi, Hàn Phong mới là giơ tay hướng về phía căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành mà nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Nhân chi sơ... Ngô Soái, hi vọng đệ sẽ không khiến cho ta phải cảm thấy thất vọng...

Khi nhân loại đạt được sức mạnh vượt thoát phi phàm, có người sẽ lựa chọn trở thành siêu anh hùng như superman, spiderman, đây là do bản tính chính nghĩa của bọn họ đã chiến thắng cám dỗ về việc có thể nắm giữ sinh tử của người khác. Nhưng lại càng nhiều người lựa chọn sẽ trở thành homelander, green goblin, đó là do năng lực phi phàm đã chiến thắng bản tâm, đã nắm giữ tính chủ đạo trong đường lối suy nghĩ.

Việc trở thành ác nhân luôn luôn dễ dàng hơn trở thành anh hùng, dễ dàng hơn rất nhiều.

Làm việc theo bản năng thuần tuý, bao giờ cũng sẽ đem đến cảm giác thoải mái.

Trong thế giới "phi phàm" này, ai điên mà tự nhốt mình trong những quy tắc "bình phàm"?

Đạo đức sao? Haha...

Khi Hàn Phong xuất hiện trở lại đã là đứng trên nóc của một toà kiến trúc ba tầng, hắn chính là sử dụng Băng Ảnh mà chạy tới.

Lúc này bên tai hắn đột nhiên vang lên một cái thanh âm kỳ quái.

"Hàn Phong, lý tưởng của anh là gì?"

"Là con mịa nhà cô nữa chứ..."

Hàn Phong hít sâu một hơi bình tĩnh, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng.

Hắn tuyệt đối không phải một kẻ thiện lành.

Nhưng mà, sau tất cả những gì đã diễn ra, hắn có thể tự tin vỗ ngực khẳng định, bản thân đang "hành động một cách hướng thiện".

Hắn lập ra "Lễ" bằng cách ban bố bộ luật Hi Vọng, xây dựng xã hội pháp trị, bộ luật này để cho sự phi phàm không thể xâm phạm và ảnh hưởng tới nhân, nghĩa, trí, tín, đức, để cho tất cả mọi người đều phải hướng thiện.

Hắn áp chế cái ác của thuộc hạ bằng cách giảng giải, dạy bảo, điều phối, khuyên ngăn. Giảng giải cho Lưu Giang về sự cần thiết của khống chế lực, để hắn ta không thể tuỳ tiện ngộ sát đồng đội nữa. Dạy bảo Chu Vấn phải đưa ra các quyết định cân bằng giữa lợi ích và tác hại, để cậu ta hành động vì người khác nhiều hơn. Điều phối Sử Thắng tới quản lý đám tiểu đội trưởng vô pháp vô thiên, để cho đám người này buộc phải trở nên chính quy tinh nhuệ. Ngăn cản Âu Dương Tà tiến về con đường hoá ma, không còn mỗi lúc một trở nên tàn bạo.

Hắn nêu cao cái thiện bằng các chính sách bồi dưỡng, tri ân. Hắn tăng lương, giảm giờ làm, tăng trợ cấp, tăng quy đổi, hắn mở lại trường học, xây dựng đài tưởng niệm, ban bố ngày nghỉ lễ, tổ chức các buổi nghỉ ngơi nhạc hội, còn đang lên kế hoạch trọng dụng nhân tài, áp chế bang phái tạp nham.

Đây toàn bộ là các hành động "thưởng thiện phạt ác".

Nhưng mà, Hàn Phong biết, tất cả những điều này không phải do hắn là người lương thiện, không phải do hắn là "giới tinh hoa" trong luân lý học của Tuân Tử.

Hắn chính là đang nỗ lực tự động viên bản thân mỗi ngày lại mỗi ngày bằng các hành động kể trên, cốt yếu để bản thân không bị "hoá ma" mà thôi.

Kỹ năng hệ thống, muốn sử dụng tốt thì phải cần có khống chế lực. Mà bản tâm nhân loại, muốn có thể giữ gìn vững vàng, cũng cần phải có khống chế lực.

Khống chế lực của kỹ năng có thể đạt được bằng cách tập luyện. Thiên phú tốt, tập luyện sẽ rất hiệu quả, thiên phú không tốt, vậy học hỏi từ người khác, tập luyện nhiều lên, rồi cũng sẽ hiệu quả.

Khống chế lực của tâm thần, không thể chỉ trông chờ vào tự thân cố gắng, cũng không thể trông chờ vào thiên phú, càng không thể dùng Phá Tâm Linh đi đục khoét mỗi ngày. Nhân loại là sinh vật quần thể, do đó tầm thần buộc phải ký thác vào đối tượng ngoại lai.

Neo tinh thần.

Làm lãnh đạo không dễ. Muốn giữ vững bản tâm, vậy buộc phải có neo tinh thần đủ vững chắc.

Thế lực dưới trướng, chính là neo tinh thần của lãnh đạo bên trên.

"Neo tinh thần... Đạo đức... Thiện Ác..."

Hàn Phong lẩm bẩm một câu tràn đầy sự mệt mỏi, sau đó hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, chân thân và băng nô đã đổi chỗ cho nhau.

Hắn đã thành công xâm nhập vào căn phòng dưới chân.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 26
Lượt đọc 549

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.