Lựa chọn
Đã trinh sát rõ ràng tình hình từ trước, Hàn Phong hoàn toàn không cần dùng tới Ẩn Nặc Thuật. Hắn cứ như vậy dùng chân thân xuất hiện, sau đó thản nhiên đưa mắt quét một vòng xung quanh hòng đánh giá chi tiết hoàn cảnh.
Nói gì thì nói, dùng mắt thật đi nhìn ngắm vẫn là mang lại cho người ta cảm giác thông thuận nhất.
Đây là một căn phòng ngủ tương đối rộng rãi, có lẽ phải rộng bằng phòng ngủ của hắn ở trấn Hi Vọng. Dưới sàn lót thảm lông cừu mềm mại, trên trần treo lấy một cụm đèn pha lê màu hổ phách, ánh sáng nhu hoà đang chậm rãi lan toả, cái này khiến cho không gian bên trong ngập tràn một loại cảnh sắc mờ mịt yểu điệu.
Chính giữa phòng có một cái bàn lớn, bên trên bàn bày một đĩa táo đỏ, một lọ hoa dại màu đỏ, một tấm thiệp mời màu đỏ, một tháp trầm hương khói bay lả lướt, hai chiếc ly thuỷ tinh sáng bóng như lưu ly, còn có một bình rượu vàng cam ướt át đã gần cạn đáy, chắc hẳn là loại rượu sâm Sơn Xuyên nức tiếng xa gần.
Góc phòng ngự lấy một chiếc giường lớn, rèm lụa mỏng manh hững hờ lấp lửng, vài sợi chỉ hồng đào giăng ngang buông xoã, mấy chiếc thắt nơ màu bạc tô điểm xung quanh, tạo thành một chút lấp lánh kim tuyến. Phía bức tường trong cùng còn được gắn một chiếc kính đại thể cực lớn, nếu như có hai người cùng nhau tập thể dục trên giường, vậy cả hai đều có thể nhìn thấy rõ từng tấc da thịt, từng cử chỉ nhỏ nhất của đối phương.
Ân, cạnh giường còn có một cái "cầu trượt" bọc lụa, bên trên cầu trượt vắt vẻo vài thứ gì đó hình tam giác trong suốt, còn có dây trói, roi da, nến sáp, bịt mắt, vòng cổ, kẹp chuông, vài ba món đồ tình thú đủ các thể loại, từ vuông tròn, dài ngắn, cho tới rung lắc, viên đặt, vương vãi bốn xung quanh.
Cũng không rõ những thứ này dùng để làm gì?
Bên trái căn phòng có một chiếc tủ gỗ lớn màu đen đang mở rộng cánh cửa, trong tủ treo rất nhiều váy áo, đa số là hai màu trắng và hồng, hình dáng xem ra cầu kỳ phức tạp, còn có một tủ giày phía dưới và một tủ túi xách phía trên, cái này cho thấy chủ nhân căn phòng là người rất trọng hình thức.
Bên phải có đặt một bàn trang điểm lớn màu kem, trên mặt bàn có rất nhiều mỹ phẩm, son môi, nước hoa, kẻ mắt, phụ kiện bông tai, vàng bạc trang sức các loại. Trên bàn có một chiếc gương đồng nhỏ, hoạ tiết cổ điển pha chút dấu vết thời gian nồng đậm, hẳn là loại đồ vật rất đắt tiền.
Từ phong cách bài trí diễm lệ và hương vị phong tình ngọt lịm tới mức ướt đẫm còn đang quanh quẩn trong không khí, không khó để kết luận đây là phòng ngủ của một nữ nhân.
Tất nhiên rồi, chẳng lẽ còn có thằng đực rựa nào đi bài trí như vậy sao?
Tại bàn trang điểm bên phải, một nữ nhân bán khoả thân đang ngồi trước gương đồng mà thong thả chải tóc. Từ phía sau nhìn tới, làn da trắng nõn với những đường nét thành thục khiêu gợi, nhũ hoa cự đại căng tròn thấp thoáng, kiều đồn vểnh cao mời gọi, một cái khe rãnh sâu hun hút mê hoặc nhân tâm, đùi non to tròn tuỳ tiện vắt chéo, kia thực sự là vô cùng hấp dẫn.
Nàng ta trên người chỉ khoác hờ một chiếc váy ngủ trong suốt bằng vải lụa, vạt áo màu cánh sen phớt hồng còn không cả chạm tới eo thon, tất nhiên là chẳng thể che đậy được gì cả. Phía bên dưới còn trống trải hơn, hoàn toàn là một mảnh ướt át tùy tiện phơi bày, vừa hồng hào, vừa đầy đặn, vừa thâm sâu huyền bí, cái này chắc chắn đã được chủ nhân tỉ mỉ dọn sạch đám cỏ non nên mới căng mọng như vậy.
Đạo bóng lưng yểu điệu mềm nhũn cùng vài lọn tóc đen nhánh có chút rối bời kia, người này không phải mỹ nhân thì cũng là đại mỹ nhân.
Đây chính là vợ của thủ lĩnh căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành, Lộ Tư.
Mặc kệ những chuyện trước đó có hoang đường bẩn mắt đến thế nào đi nữa, Hàn Phong đối với nhan sắc thuần tuý của cái nữ nhân này vẫn không thể không âm thầm hạ xuống một cái điểm 8 trên thang 10.
Ân, vậy là cao ngất ngưởng luôn rồi đó.
Hắn trừ một điểm vì khí chất của đối phương quá mức dâm tà, ngay cả lúc bình thường như bây giờ mà cũng tràn ngập một mảnh dục tính mời gọi, lại trừ tiếp một điểm nữa vì hương nước hoa trong phòng quá ngọt, mà hắn thì không thích mùi ngọt tới mức này.
Nhưng mà đây chỉ là gu cá nhân, nếu như xem xét một cách công tâm toàn thể, nhan sắc của nàng ta thật sự là đầy đủ xinh đẹp, đầy đủ hấp dẫn, đầy đủ khiêu gợi, đủ để khiến cho tất cả nam nhân đều phải dâng lên dục vọng nguyên thuỷ, muốn lao lên đè nàng ta xuống mà làm đủ mọi trò
Lộ Tư đang thong thả chải tóc thì chợt nhận ra một chút kỳ quái, đây giống như cảm giác bản thân đang bị con vật gì đó nhìn trộm?
Là có con chó nào chui được vào phòng à?
Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất nhạy bén, nàng chợt quay đầu nhìn về bên cạnh, nhìn về phương hướng mà linh tính mách bảo.
Một đôi mắt lạnh nhạt như hố băng, chẳng biết đã ngự ở đó từ bao giờ.
- A... Ức...
Lộ Tư còn chưa kịp kêu to, một cảm giác sợ hãi cùng khủng bố đã cuồn cuộn ập tới, khuấy đảo linh hồn, khiến nàng âm thanh toàn bộ bị chặn lại trong cổ họng. Sau đó là một cơn ác mộng chớp nhoáng quét qua tâm trí, thổi bay toàn bộ suy nghĩ cầu cứu rồi lại nhanh chóng biến mất, đem nàng chấn tới thân thể mềm nhũn, toàn thân vô lực đổ gục xuống sàn, hai mắt ướt đẫm lệ thuỷ.
Hàn Phong chỉ hơi phát ra nửa điểm Uy Áp Thượng Vị liền tuỳ tâm thu lại.
Hắn vô cùng thân sĩ mà lẳng lặng đứng đó quan sát, chờ cho đối phương nức nở đủ 1 phút rồi mới lạnh nhạt cất lời:
- Khóc ít thôi.
Lộ Tư hàm răng cắn chặt vào nhau, nghe được cái loại câu từ thô lỗ này, uỷ khuất trong lòng lại càng thêm bộc phát, nàng quyết định nức nở khóc to thêm hai tiếng nữa rồi mới tức giận ngước mắt lên nhìn.
Trước đánh giá một chút.
Đi giày dẫm lên thảm lông cừu?
Tên nhà quê này là ai, từ đâu xuất hiện vậy?
Ân, thân hình cũng có chút rắn chắc, làn da cũng có chút khoẻ khoắn, nhìn kỹ thì cũng không nhà quê lắm, tuy rằng thái độ khắc nghiệt lạnh lẽo, thế nhưng khí chất này cũng có một chút hấp dẫn nhàn nhạt.
Trộm? Cướp? Hay là dâm tặc?
Lúc này nàng mới nhớ ra trạng huống của bản thân, hai tay vội vã đưa lên che chắn mấy bộ vị mẫn cảm rồi lắp bắp hỏi:
- Anh... Anh là ai?
Hàn Phong không đáp lại nàng ta, hắn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái, bên cạnh đã trống rỗng xuất hiện một bức tường băng.
Trên bức tường là cảnh tượng hai nam một nữ đang diễn xiếc, nam thì đẩy tới, nữ thì nhiệt tình tiếp nhận. Ba người này, đối với cư dân thị trấn Đông Thành, hẳn đều là nhân vật tương đối quen thuộc.
Dù không có âm thanh, nhưng với cái chất lượng hình ảnh full hd không che rõ nét như được quay bằng camera một tỉ pixel này cũng đã đủ sống động rồi.
Hình ảnh chiếu rọi 1 phút thì ngừng, tường băng biến mất, Hàn Phong thản nhiên liếc nhìn nữ nhân với vẻ mặt thất thần đang quỳ bò dưới đất mà lạnh nhạt nói:
- Tiếp tục sống sót như một biểu tượng kiên cường của thị trấn Đông Thành... Hay là chết đi với cái xú danh lẳng lơ, sát phu, dâm loàn, đê tiện. Hai chọn một, ba mươi giây bắt đầu. Ba mươi, hai chín...
Lộ Tư chính thức đi từ địa ngục lên tới thiên đường. Nàng là người vô cùng thức thời, chỉ qua vài câu đã hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, bởi vậy Hàn Phong mới chỉ đếm tới hai mươi bảy, nàng đã vội kêu to:
- Tôi muốn sống, tôi đồng ý, tôi đồng ý hết, muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm...
Nàng ta nói xong liền lập tức buông tay che chắn, để cho thân hình loã lồ toàn bộ phơi bày, ngực cùng mông mơ hồ vểnh cao, giống như đang cố gắng thể hiện giá trị của bản thân.
Cái thái độ cùng giọng điệu này, quả thật là nàng ta dám làm hết tất cả, còn rất sẵn lòng làm nha?
Hàn Phong trước hết tiêu tốn 1 điểm trí lực trên kỹ năng Phá Tâm Linh, ngăn không cho bản thân nói ra mấy cái yêu cầu ngoài luồng, sau đó mới là phất tay lấy ra hai vật.
Tay trái của hắn là một bình sứ với vô tận các loại màu sắc đang liên tục thay đổi, tay phải là một bình thuỷ tinh với thứ nước đen kịt xen lẫn vài cục băng đá trắng muốt đang trôi nổi bên trong.
Lộ Tư nhìn tới cảnh này thì khuôn mặt trở nên trắng bệch, đây là thuốc độc sao?
Hàn Phong chờ cho Bình Thuốc Biến Dị level 4 chuyển thành trạng thái "không màu", hắn mới là nhanh chóng tiến lên cạy miệng Lộ Tư, cắm bình thuốc vào, đem dịch thuỷ đổ hết vào trong người nàng ta.
Sau khi để cho đối phương uống hết nước thuốc này, hắn mới là nghiêm túc hỏi:
- Thời gian tác dụng còn kéo dài bao lâu?
Lộ Tư nửa quỳ nửa ngồi dưới sàn, nước mắt trên mặt vẫn là nức nở rơi xuống, từng giọt từng giọt một.
Một vài giọt nước mắt xuyên qua sàn nhà, biến mất không thấy.
Năm phút sau, nhận được giải thích sơ qua từ "tên nhà quê" trước mặt, nàng mới là uỷ khuất nói:
- Ba... Ba trăm sáu mươi bốn ngày, hai mươi ba giờ, năm mươi tư phút, mười hai giây...
- Đt! Thế đo nào mà lại kéo dài vậy?!!!
------
Phòng họp trung tâm, căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành.
Một cuộc tranh cãi nảy lửa vẫn đang diễn ra, một bên là Vương Hoành, Trần Cung, với chủ trương tịch thu trang thiết bị vũ khí quân dụng của Ngô Soái, một bên khác là Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, với quyết tâm giữ lại khối "tài sản" này.
- Trần Cung, ngày hôm qua anh dẫn binh đi do thám tình hình thi đàn, ấy vậy mà lại để thất lạc mất hai cỗ xe bọc thép, còn hi sinh tới 11 đội viên tinh nhuệ, đây rõ ràng là biểu hiện thiếu năng lực gây hậu quả nghiêm trọng!
- Đinh Sĩ, anh đừng có đánh tráo vấn đề. Việc tôi sai phạm tới đâu, sẽ có chế tài xử lý tới đó, hiện tại chúng ta đang bàn tới việc quản lý trang thiết bị nguy hiểm, tôi đề nghị anh tập trung vào vấn đề.
- Tôi đang nêu rất rõ vấn đề đấy. Vấn đề ở đây là các anh không đủ khả năng để bảo đảm trang thiết bị sẽ được nguyên vẹn. Ai mà tin tưởng được giao bọc thép của vị huynh đệ này cho các anh đây?
Hai phe cãi qua cãi lại, đủ mọi vấn đề trong luồng lẫn ngoài luồng đã được đưa ra đấu tố, thiếu điều muốn bới móc cả việc tóc ai xoăn hơn, mặt ai nhìn ngứa mắt hơn.
Thời gian cũng gần đến buổi trưa rồi mà vẫn không ai chịu ai.
Ngồi ở ghế chủ vị là Vương Hoành, một cảnh sát khoảng chừng gần 40 tuổi với khuôn mặt cứng rắn và ánh mắt tràn đầy sự nghiêm nghị. Chứng kiến Trần Cung và Đinh Sĩ cãi cọ qua lại, hắn ta không có quá nhiều biểu hiện, chỉ có thi thoảng đứng ra điều phối sự việc, không để cho nó vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nhìn từ bề ngoài, vị cảnh sát này không có bất kỳ biểu hiện nào của không khoẻ. Thế nhưng Tư Đồ Ngôn ngồi bên dưới lại âm thầm cười lạnh.
Vừa rồi hắn sử dụng Phản Chuyển tứ giai để trinh sát tình hình đối phương, cái kia có thể nhìn thấy rõ ràng, mức độ cô đặc của Thể Năng Lượng của Vương Hoành đã sụt giảm khoảng một phần tư cường độ phóng xuất so với mức ngày hôm qua rồi.
Thằng này đang chết dần chết mòn, ngồi vững ở kia mà như dầu hết đèn tắt, hắn ta đang giả bộ mạnh mẽ mà thôi, không giết gã bây giờ thì còn chờ tới bao giờ.
Ngô Soái ngồi bên cạnh Tư Đồ Ngôn, bàn tay cũng là âm thầm nắm chặt lại.
Hắn muốn liên lạc với đại ca tới năm lần bảy lượt để bàn bạc dường lối tiếp theo, thế nhưng không thể kết nối được, không biết Tiểu Lạnh Lẽo đã chạy đi đâu rồi, vậy mà lại kêu hắn tuỳ cơ ứng biến.
Có việc gì quan trọng hơn ngay lúc này sao?
"Chết tiệt, rốt cuộc đại ca đang ở đâu... Thời khắc mấu chốt đến rồi, làm sao lại đột nhiên biến mất..."
"Chẳng lẽ trấn Hi Vọng có biến?"
"Bình tĩnh nào... Nếu trấn Hi Vọng có biến, vậy thì đại ca phải triệu hồi mình về ngay, tuyệt đối không có chuyện để mình thảnh thơi ở Đại Xuyên này..."
"Nhưng mà tuỳ cơ ứng biến sao... Khỉ thật..."
"Phải hành động theo tình hình thôi..."
Ngô Soái hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng hai tay.
Theo kế hoạch bàn bạc lúc trước, hắn sẽ ra tay hỗ trợ Tư Đồ Ngôn hạ sát Vương Hoành, tất nhiên chỉ là đánh cho có lệ, bảo lưu thực lực là chính, sau khi chiến cuộc an bài, lợi dụng thời điểm loạn lạc, hắn và đại ca vẫn âm thầm nấp trong bóng tối sẽ xuất kỳ bất ý tiêu diệt luôn Tư Đồ Ngôn, thành công chiếm trấn.
Nhưng mà, sau khi chứng kiến hai mặt thiện ác diễn ra tại trấn Đông Thành, hắn đã muốn thay đổi kế hoạch ban đầu.
Hiện tại, hắn muốn làm là hỗ trợ Vương Hoành tiêu diệt Tư Đồ Ngôn, dẹp hết sóng ngầm, nhổ hết phản loạn, tiếp tục ủng hộ vị cảnh sát này là người nắm quyền.
Hắn vô cùng thưởng thức nhân cách và cách làm việc của Vương Hoành, cũng tin vị cảnh sát này là người tuyệt đối xứng đáng để tiếp tục lãnh đạo trấn Đông Thành, càng tin thị trấn này sẽ phát triển tốt đẹp khi có Vương Hoành dẫn dắt.
Không cần chiếm trấn, hai bên trấn Đông Thành và trấn Hi Vọng có thể liên minh, kia cũng sẽ đạt thành hiệu quả tương đương, thậm chí còn tốt đẹp hơn xa kế hoạch thanh trừng cả đôi bên rồi mạnh mẽ chiếm trấn lúc trước.
Đây chính là ứng biến của hắn.
Đây chính là bản tâm của hắn. Dương thiện, phạt ác.
Nhưng mà, rốt cuộc điều này có phù hợp hay không...
Ngô Soái biết thừa phong cách làm việc của đại ca hắn. Người kia xét phù hợp, không xét đúng sai, xét lợi ích, không xét thiện ác, xét kết quả, không xét quá trình.
"Mình sẽ làm vậy, bất chấp đại ca có ý kiến thế nào, mình cũng sẽ giúp Vương Hoành!"
Ngô Soái âm thầm nhủ một câu trong lòng để tái khẳng định quyết tâm. Đúng lúc này, từ bên ngoài đi vào một vị nữ tử khoảng chừng trên dưới 30 tuổi. Nàng ta vừa bước vào liền đem không khí cuộc họp thoáng chốc tĩnh lặng lại, bởi vì nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, ai nấy cũng đều phải quay qua liếc nhìn không ít thì nhiều.
Lộ Tư đi thẳng lên ghế chủ vị rồi ghé tai nói gì đó với Vương Hoành, thái độ nửa trách cứ, nửa tủi hờn, nửa nũng nịu kỳ vọng.
Cũng không biết nàng ta nói cái gì, Vương Hoành sau khi do dự một chút thì bình tĩnh giơ tay lên nói:
- Mọi người, chúng ta tạm dừng ở đây đã, buổi chiều lại bàn bạc tiếp.
Nói xong, cũng không chờ cho mọi người ý kiến gì thêm, Vương Hoành đã cùng với Lộ Tư trước sau rời đi, để lại một đám người mặt như trứng ngỗng ngơ ngác nhìn nhau.
Tư Đồ Ngôn lông mày khẽ nhướng. Đồ dâm phụ này, rốt cuộc đang bày trò gì vậy?
Không phải nói tối nay mới là thời điểm hạ độc Vương Hoành sao, hay ngực to này nhầm thời điểm rồi.
Còn nữa, vừa rồi bước vào sao lại không làm ra ám hiệu?
Hay dâm phụ này nửa đường "nứng" quá không chịu nổi?
Trong khi Tư Đồ Ngôn cảm thấy nghi ngờ tự hỏi, Ngô Soái bên cạnh cũng cảm thấy nghi ngờ không kém.
Hắn dù không hiểu vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng cũng đã "ngửi" được một mùi âm mưu gì đó ở đây.
"Đại ca rốt cuộc đi đâu rồi..."
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 25 |
Lượt đọc | 487 |