Đại Hán Trong Núi Sủng Thê (4)
Edit: Cam
Cố Hạo lại lần nữa sửng sốt, nương tử đây là tự bôi thuốc cho mình sao?
“Này, này không được.” Cố Hạo vốn cảm thấy như thế nào có thể làm phiền nương tử như vậy?
Nhưng vừa mới giật mình, Vân Y đã lập tức quát lớn, “Đừng nhúc nhích.”
Bị Vân Y quát một tiếng, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, giống như đang tiếp kiến hoàng thượng hay chủ tịch nước vậy, ngồi im như một khúc gỗ khô không nhúc nhích.
Nhìn bộ dạng vụng về của Cố Hạo, Vân Y cười khẽ một tiếng.
Thời điểm Vân Y cười, hương thơm lan đến bên mũi của Cố Hạo, mà động tác ôn nhu kia, lại như đang vuốt ve tâm hồn của hắn.
[Đinh! Độ hảo cảm +10. Tổng độ hảo cảm là 75. Ký chủ cô không tệ nha, không ngừng cố gắng!]
Không biết vì sao khi nghe tiếng thanh âm máy móc lạnh lẽo lại còn ở nơi đó bán manh khen ngợi mình, cái loại bán manh này thật khiến Vân Y cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
Chẳng qua cô cũng biết, hiện tại mà nói, độ hảo cảm 75 so với 100 điểm vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Lại nhìn Cố Hạo, hiện tại chắc chắn hắn đang cảm thấy không yên lòng, sợ rằng khi hắn rời đi thì mình sẽ chạy mất nên mới không đi lên núi săn thú. Việc này thì trong cốt truyện Cố Hạo đã từng nói qua.
"A Hạo, chàng cũng biết, trước đây ta là nha hoàn cho nhà giàu, bây giờ lại bị bán đến đây, ta thật sự cảm thấy không cam tâm."
Vân Y vừa nói vừa nhìn về phía Cố Hạo. Cố Hạo nghe thấy thế liền cảm thấy thật sự đã quá ủy khuất cho nương tử của mình rồi
"Chỉ là, hiện tại ta đã là thê tử của chàng, đây là sự thật, ai cũng không thay đổi được. A Hạo, sau này chúng ta phải sống cùng nhau, chàng sẽ chăm sóc ta cả đời sao?"
Giọng nói Vân Y mềm mại nhu hòa, giống như đang làm nũng với Cố Hạo vậy.
Sống cùng nhau mỗi ngày?
Đây là điều mà Cố Hạo căn bản không dám tưởng tượng, hắn lập tức trừng to hai mắt, vui vẻ mà lập tức nói "Được, được, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời này."
【Đinh! Độ hảo cảm +10. Tổng độ hảo cảm là 85. Ký chủ rất tuyệt vời nha, rất nhanh thôi là hoàn thành nhiệm vụ rồi!】
Lại lần nữa nghe thấy thanh âm kia, hơn nữa vẫn là giọng điệu bán manh. Chỉ là giọng máy móc đó lại lạnh lẽo như băng.
Thật là khiến Vân Y không thích ứng được mà.
Hệ thống cảm thấy mình thật ủy khuất. Người ta mới không phải cố ý bày ra dáng vẻ thế đâu. Giọng nói không nhân tính như thế còn không phải bởi vì ký chủ cô sao?
Vân Y hiện tại cảm thấy thật cao hứng. Chỉ cần đơn giản giải bày nguyên nhân, lại có thể khiến Cố Hạo tăng thêm 10 điểm hảo cảm?
Nhanh thôi, nhanh thôi là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nghĩ đến đây vẻ mặt Vân Y tràn đầy ý cười.
Tuy rằng nhan sắc không phải thật đẹp, nhưng trong mắt Cố Hạo, nương tử của mình là người đẹp nhất trên đời này.
Nụ cười kia giống như hoa nhài phiêu tán, khiến Cố Hạo hoa mắt, gắt gao mà ôm chặt lấy Vân Y "Nương tử, ta nhất định, nhất định sẽ chăm sóc nàng cả đời này"
Bởi vì Vân Y thân thể không khỏe, nên việc nấu cơm liền giao cho Cố Hạo. Kỳ thật cho dù thân thể Vân Y không có việc gì, cô cũng sẽ không nấu. Trước kia cô luôn ở trong phòng bệnh, làm gì có cơ hội nấu cơm đâu chứ. Mà bản thân nguyên chủ lại càng không phải đầu bếp. Trước kia nguyên chủ là thị nữ thiếp thân của tiểu thư nhà giàu, đương nhiên không cần làm loại công việc này.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Hạo mang một chậu nước vào phòng. Vân Y thấy thế khó hiểu nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Đăng bởi | kimngan_lhb |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |