Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố Linh Nhi cùng Cố Linh Ngọc (2)

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Nhưng đây không phải hồ sơ đơn giản, đây là loại hồ sơ mà chỉ có điều tra rõ kỹ càng một người mới có, từ tên tuổi tính cách đến địa chỉ thói quen hàng ngày đều rõ ràng không sót một chi tiết nào.

Thiếu nữ nhìn hồ sơ, hơi nhíu mày, hỏi:"Mẹ chừng nào thì mới nói cho hắn biết? Ta xem hắn rất chán nản buồn bã".

Thiếu phụ khẽ mỉm cười, nàng bưng tách cà phê đặt lên miệng uống một ngụm rồi đặt xuống, chậm rãi nói:"Không vội, chờ thời cơ thích hợp thôi".

Thấy thiếu nữ nhíu mày còn muốn nói gì đó, thiếu phụ cười khẽ nói:"Con đừng vội, ta cũng rất lo lắng cho hắn, vài ngày trước ta kèm hồ sơ đơn giản của con, khéo léo đưa cho hắn, có lẽ hắn cũng nhận ra chút gì rồi, ha ha, chắc hắn tự cho là thông minh nghĩ ra một số chuyện nhưng thực ra là ta nguyện ý cho hắn biết một ít, coi như đền bù cho hắn một chút đi".

Thiếu nữ hơi nhíu mày nhưng không nói gì nữa, nàng khẽ gật gật đầu, với tên anh trai từ trên trời rơi xuống này nàng cũng không để ý lắm, chỉ là hai hôm nay thấy tâm trạng hắn sa sút cùng ánh mắt buồn bã chán nản đó nên mới có chút thương tiếc hắn mà thôi.

Thiếu nữ ngồi vào ghế sofa bên cạnh, chần chờ một chút rồi hỏi:"Mẹ quyết định như vậy thật sao?".

Thiếu phụ khẽ gật đầu, nói:"Có một số chuyện ân oán nên kết thúc, mẹ thân là nữ nhân cũng chỉ đành vậy thôi".

Thiếu nữ nhướng mày, hơi tức giận nói:"Nhưng mẹ cũng không thể làm vậy được, mẹ có biết cảm giác của con không? Con rất thất vọng, rất khổ sở, rất thương tâm….. nhưng nếu mẹ đã quyết định con cũng không ngăn cản, con chỉ mong sau chuyện này mẹ tìm được một người đàn ông hợp với mình, một người có thể che chở, bảo bọc cho mẹ….".

Thiếu phụ cười nhạt nói:"Lo lắng của con là không cần thiết, mẹ không cần ai che chở hết, sinh con ra cũng là ngoài ý muốn mà thôi, ba con đấy, lão ta chẳng quan tâm ta chút nào khi nghe tin ta có thai, lão vẫn ăn chơi sa đoạ cho đến lúc chết vẫn không thèm tới nhìn con một cái, có lẽ lão cũng biết lão có một đứa con gái như con là ngoài ý muốn….tóm lại chuyện này ta đã quyết định rồi, con đừng khuyên ta nữa".

Thiếu nữ khẽ thở dài, hai người không ai nói gì nữa, căn phòng chìm trong yên tĩnh.

—--------------------------------------

Dương Thần đúng như mọi khi trở về phòng trọ, ta nằm trên giường mãi mà không ngủ được, ẩn ẩn cảm thấy tối nay có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng là chuyện gì chứ? Trong công ty mình cũng chẳng quen ai, bạn bè đều có cuộc sống riêng hết rồi, những buổi tụ họp hồi sinh viên chỉ còn là quá khứ.

Thở dài một hơi, ta vì không cha không mẹ mà hồi tiểu học chịu đám nhóc bắt nạt, lúc đó rất tủi thân, chỉ ước gì có mẹ che chở, đáng tiếc mãi cho đến tận bây giờ ta cũng không biết tung tích của mẹ ta.

Khẽ nhắm mắt lại, trong lòng hơi chua xót, ta úp mặt vào gối, hai hàng lệ chảy dài trên má.

—-----------------------------------

Trong khu KTV mới mở.

Một khu nhà trung tâm, trong một căn phòng nằm sâu trong dãy nhà, một người đàn ông đầu trọc đang ngán ngẩm ngồi nhìn màn hình máy tính.

Hắn tên là Mộc Hải, khi trước mọi người đùa là "Hải Trọc" đến bây giờ chẳng ai dám nói nhiều về hắn nửa câu.

Vì sao ư? Vì những kẻ nói lảm nhảm không bị đàn em của hắn phế tay chân thì cũng bị "mất tích" trong thành phố này rồi.

Đủ thấy hắn là kẻ âm hiểm tàn nhẫn đến cỡ nào, từ một đầu lĩnh nho nhỏ của đám bảo kê quán bar cho tới trùm giới hắc đạo của cả Kinh Thành, mọi hoạt động to nhỏ dưới màn đêm này đều có bóng dáng của hắn.

Nghe thì rất oai phong, tự hào nhưng thật ra hắn chỉ là con chó của tộc trưởng Chu gia- Chu Thành mà thôi.

Chu Thành, 45 tuổi, là kẻ già đời thống lĩnh Chu gia đánh dẹp giới hắc đạo chia năm xẻ bảy đã lâu ở Kinh Thành, từ sau sự kiện hơn 500 năm trước Chu gia một đường quật khởi tới tận hôm nay, lão là tộc trưởng thứ 14 của Chu gia.

Nhờ có Chu gia chống lưng, cộng với cái đầu mưu tính, đám đàn em trung thành, bản lĩnh không sợ chết, dần dần hắn thống nhất giới hắc đạo ở thành phố phồn hoa nhất đất nước này, trở thành người trên người.

Từ lúc thống nhất đã có 1 năm rồi, Chu Thành chỉ việc ngồi không hưởng lợi, còn hắn, một con chó săn trung thành phải giơ nanh vuốt về phía những kẻ không an phận, thu nhập tăng cao trước nay chưa từng có, nhưng hàng tháng đều phải giao nộp phần lớn cho Chu Thành, một phần cho các quan chức cấp cao, còn dư lại phải chia cho đàn em nên cũng không dư bao nhiêu.

Nhìn đống số liệu trên màn hình, hắn buồn bực thở dài một hơi, tuy không cam tâm nhưng hắn dám chắc chắn chỉ cần hắn nhảy ra chống lại Chu Thành thì bạch đạo cùng thế lực Chu gia sẽ nghiền hắn thành tro ngay lập tức.

Chu gia là thế lực bạch đạo nên không tiện công khai xử lý hắn, nhưng chỉ cần treo ngọn cờ Trừ Gian Diệt Ác, bồi dưỡng vài tên côn đồ khác, muốn xử lý hắn quá nhẹ nhõm.

Mộc Hải buồn bực dựa vào thành ghế, cơ bắp hắn 6 múi, dáng người cao to khoẻ mạnh, nhờ vào bản lĩnh không sợ chết liều mạng mới có ngày hôm nay, hắn đương nhiên không cam tâm làm tay sai cho kẻ khác nhưng hết cách rồi.

Đang lúc chán nản thì tên đàn em bên ngoài thông báo:"Đại ca, có mỹ nhân muốn tìm anh!".

"Mỹ nhân? Cút, tao không có tâm trạng". Mộc Hải hét lớn, mỹ nhân thì có gì hay chứ? Hắn muốn lúc nào chẳng được, hắn thậm chí đã chơi chán rồi, tới nỗi bây giờ nhìn vào mỹ nhân tựa như nhìn vào đống bạch cốt vậy, không nổi hứng thú.

Tên đàn em bên ngoài không đi mà vẫn nói vọng vào:"Đại ca, anh cứ cho cô ta vào đi, em tin đại ca sẽ thích".

Mộc Hải buồn bực trong lòng, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà đến tên đàn em thân tín nhất của hắn cũng không nghe lời, nhưng ngẫm nghĩ thường ngày tên nhóc này rất biết sở thích của hắn, tin tưởng hắn sẽ không làm mình thất vọng, hắn quyết định nói:"Cho vào đi".

Cửa mở ra, một mỹ nhân đẹp như thiên tiên xuất hiện, đôi môi nàng đỏ mọng, áo lông xanh cùng bộ váy thiếu vải bên trong, dáng người lồi lõm, đồi núi cup D như muốn bung lớp áo mỏng đang bao bọc hai ngọn núi hùng vĩ, giày cao gót, vóc người đầy đặn no đủ, tuyệt đối là vưu vật không nam nhân nào có thể từ chối.

Nàng chậm rãi bước lại gần bàn làm việc của Mộc Hải, mỗi bước chân âm thanh "cạch, cạch" va chạm giữa giày cao gót và sàn nhà vang lên, cũng phản ánh tiếng tim đập liên hồi của hắn.

Mộc Hải trừng mắt nhìn, tròng mắt như muốn lồi ra.

Đẹp.

Quá đẹp.

Cái gì mỹ nhân, trước mặt nàng xách dép cũng không bằng.

Nàng tựa như tập hợp tất cả phong vận, thành thục của nữ nhân, vẻ quyến rũ, gợi cảm, mị hoặc của thiếu nữ, quả là tuyệt sắc có một không hai.

Bạn đang đọc Mẹ Ta Là Tổng Giám Đốc sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 589

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.