Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 662 chữ

Hắn nói "người đàn ông kia" - kẻ bị gọi là gian phu của cô - vẫn đang ở trong hang động. Sáng sớm nay hắn thức dậy không thấy cô nên đi tìm thì bắt gặp cảnh tượng nhơ nhuốc này!

Nếu cô không nhận tội hắn sẽ kéo cô vào hang động để đối chất với "gian phu"!

Cô hoảng loạn nước mắt giàn giụa cầu xin hắn giữ kín chuyện này. Hắn nhân cơ hội lấy đi hết tài sản cô mang theo, rồi chạy theo tiểu thư nhà giàu kia.

Đúng như hắn dự đoán cô không còn mặt mũi nào, cũng không đủ can đảm để quay về đòi công bằng.

Dù nhanh chóng nhận ra đây là âm mưu của hắn nhưng việc mất đi sự trong sạch là sự thật.

Mặc dù tối hôm ấy cô ngủ rất say nhưng sau khi tỉnh dậy cô nhớ lại rằng khi hắn kéo cô ra khỏi hang thì có một bàn tay từng cố giữ cô lại nhưng chỉ kịp nắm lấy khối ngọc bội cô luôn mang theo

Chiếc ngọc bội này do mẹ cô tự tay làm khi cô mới chào đời với những bông tuyết khắc tinh xảo trên đó khắc họa chữ "Sương" là tên của cô

Cô không dám đối diện với gia đình, cũng không còn tiền bạc để về nhà.

Trong tuyệt vọng cô nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình nhưng cuối cùng không cam tâm. Tại sao kẻ lừa dối và hãm hại cô lại có thể sống tốt trong khi cô phải chết trong cô độc?

Mang theo sự không cam lòng cô lưu lạc đến một ngôi làng nhỏ và sống ở đó.

Không lâu sau, cô phát hiện mình đã mang thai.

Dù khó khăn, cô vẫn sinh ra một cặp song sinh nhưng vì cuộc sống khắc nghiệt và áp lực kéo dài, cơ thể cô bị tổn thương nặng nề. Ý chí cũng dần cạn kiệt.

Đến đêm hôm qua, cơ thể yếu ớt của cô không thể chịu đựng được nữa.

Linh hồn của Vân Sương hiện đại nhập vào thân xác này.

Khi mở mắt lần nữa, cô ngây người nhìn lên trần nhà hồi lâu.

Những trải nghiệm trong giấc mơ, dù là thuộc về nguyên chủ thời Đại Tề nhưng lại vô cùng chân thực. Ngay cả nỗi đau khổ tuyệt vọng hối hận suốt những năm qua, cô ấy đều cảm nhận được sâu sắc, đau đến mức tim cô run rẩy.

Cảm giác như cô thật sự đã từng sống ở thời Đại Tề, trải qua cuộc đời mà nguyên chủ kia từng có.

Cả hai cùng tên cùng họ, thậm chí trong một số thói quen và sở thích cũng giống nhau một cách kỳ lạ. Có lẽ nguyên chủ chính là kiếp trước của cô. Việc cô đến đây có lẽ là để bù đắp cho những tiếc nuối của kiếp trước.

"Mẹ..."

Một giọng nói nhỏ yếu bất chợt vang lên bên tai cô.

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ lấp ló phía sau cánh cửa — đó là cô con gái nhỏ của cô tên Nhị Nhi.

Có lẽ do đã dần quen với cơ thể này, lần này cô gắng sức một chút cũng có thể ngồi dậy. Cô mỉm cười với Nhị Nhi:

"Nhị Nhi, lại đây nào."

Nguyên chủ của cơ thể này sau khi sinh hai đứa trẻ chẳng còn tâm trạng đâu mà đặt cho chúng một cái tên đàng hoàng. Cứ để mặc cho người trong làng gọi thế nào thì gọi. Dần dần, con gái cô được gọi là Nhị Nhi còn con trai thì gọi là Cẩu Đản.

Cô bất giác thấy đau đầu. Cô nghĩ phải sớm đặt cho hai đứa nhỏ những cái tên tử tế hơn.

Nhị Nhi sững sờ, đôi mắt tròn xoe bỗng mở to thêm.

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.