Lương Thần sau khi về khách sạn việc cô làm đầu tiên là đăng weibo an ủi fan.
@ Lương Thần: chuyện không có gì, ăn cái gì thơm cái đó thôi mà, các bạn chú ý an toàn.
Vừa đăng xong, Lương Thần lướt xem 1 chút bình luận, nhìn thấy 1 bình luận hỏi cô tại sao nét mặt không được tốt.
Lương Thần đáp lại: ngủ là cái gì? Là game không đủ thú vị sao?
Trả lời xong bình luận này, Lương Thần liền bị lưu dĩ tinh lôi đi đài truyền hình ghi hình chương trình rồi.
Còn lại thì giao cho nhân viên xử lí.
Diễn viên chính đinh gia vận sớm đã tới rồi, lúc Lương Thần đến, trợ lí của Đinh Gia Vận đang đi ngoài hành lang gặp được cô, cười nói: “lương tiểu tỷ đến rồi à? Vận ca vừa bảo tôi đi gọi điện thoại cho chị đấy?”
Lương Thần hỏi: “chuyện gì thế?”
Trợ lí nói: “vận ca nói muốn chị gặp 1 người, đang ở trong phòng hóa trang của anh ấy.”
Lương Thần nghĩ trong lòng, có lẽ Đinh Gia Vận muốn giới thiệu cho cô tài nguyên nhân mạch gì đó, với ca sĩ diễn viên bọn họ mà nói là chuyện thường ngày, thế nên cô cũng không có nghĩ nhiều, hơi chỉnh sửa 1 chút đầu tóc rồi đem theo thợ trang điểm của mình đi tới phòng hóa trang của Đinh Gia Vận.
Viên Khả Khả đi ở trước, vừa đẩy cửa, qua kẽ hở Lương Thần liền thấy cái hình bóng quen thuộc ở bên trong.
Cô trong lòng không dám chắc lắm, tầm mắt theo cửa càng ngày càng mở rộng, người đó quay đầu nhìn cô, cô liền xác định rồi.
Không có nhìn lầm, chính là Mã Sơn Sơn, bạn cùng phòng đại học với cô.
Lương Thần đứng ở cửa, hỏi dò: “sơn sơn?”
Mã sơn sơn xoay cổ tay, đem đầu ngón tay dập tắt tàn khói thuốc lá, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
“trành tử, lâu rồi không gặp.”
Là “lâu rồi không gặp” rồi.
Từ khi tốt nghiệp đại học, mã sơn sơn đầu quân vào giới hỉ kịch, đến hiện tại cũng xem như là đạt được chút thành tựu. nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ liên hệ với 1 người đã thành danh là Lương Thần, cũng không có chủ động giao lưu qua lại với bạn học đại học khác, giống như mất hút khỏi nhân gian vậy.
Lương Thần mỗi lần trên tivi nhìn thấy người này, đều hoài nghi bản thân có phải thật sự từng làm bạn cùng phòng với cô ấy.
Nhưng đứng trước tình huống này, Lương Thần với bạn cùng phòng kia đều ngầm hiểu không nên truy vấn.
Bởi vì mã sơn sơn lúc học năm 4 ấy, vì thất tình mà bị mắc chứng phiền muộn, lại thêm bạo ăn bạo uống, hoàn toàn biến thành 1 con người khác.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều có công việc riêng, cô ấy cũng chưa khỏi bệnh. Lại đến sau này, chính là lúc cô dựa vào thân phận diễn viên hỉ kịch mà xuất hiện trên tivi, không ai có thể nghĩ tới cô từng là 1 sinh viên chuyên ngành âm nhạc.
Lương Thần mặc dù không hiểu cô tại sao lại đầu quân vào giới hỉ kịch, từng thử liên hệ với cô, nhưng mấy lần đều không có kết quả, Lương Thần cũng không quản nữa. luôn nghĩ là mã sơn sơn khỏi bệnh rồi, không muốn tiếp xúc với bạn học lúc trước nữa, vậy cũng chả còn cách nào.
Chỉ là không ngờ tới, hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Mã sơn sơn mặc 1 cái áo nỉ đen với quần bò bó chân màu xanh đậm, chân to đến nỗi làm cô từ thân cao m74 áp xuống còn 1m54, nhưng cái khí chất với hình thái âm nhạc trời sinh vẫn còn đó, ngủ quan không có vì béo phì mà biến đổi quá nhiều, mắt to mũi cao, nhìn trông vẫn là cô gái tròn tròn xinh đẹp ngày đó, chỉ là hiệu ứng tivi nên hơi lộ béo, ở trong mắt đại đa số quần chúng cô đã béo đến mắt không kham nổi nữa rồi.
“sơn sơn……” Lương Thần nói, “lâu rồi không gặp…….gần đây vẫn tốt chứ?”
“ khá tốt” mã sơn sơn bày ra 2 tay nói, “ tớ là đến tuyên truyền phim mới, trùng hợp gặp được vận ca.”
Đinh Gia Vận ngồi ngay ngắn, trên bộ đồ chỉnh tề chỉ có duy nhất 1 cái khuy áo bị cơ thịt căng ra như sắp rơi đến nơi rồi.
Anh hướng tay về Lương Thần vẫy vẫy, “ tiểu thần, qua đây, nhìn thấy bạn học cũ sao lại rụt rè thế.”
Lương Thần ồ 1 tiếng, chậm rì đi qua.
Mã sơn sơn dùng chân đẩy ghế ra, ý bảo Lương Thần ngồi, Lương Thần dùng tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Đinh Gia Vận, đối diện với mã sơn sơn.
2 bạn học ngày xưa ngồi cách nhau gần thế này, Lương Thần ngược lại sản sinh ra 1 loại cảm tình giống như “ người xa quê lâu ngày trở về tâm tình phức tạp”, ngại ngùng thiếu tự nhiên không giống như bình thường.
Mã sơn sơn đảo lại cũng không thích nói chuyện, Đinh Gia Vận cùng cô hợp tác qua mấy lần, tưởng là tính cách cô luôn như thế, không nghĩ tới 2 người gặp mặt lại thành ra như này, anh chỉ lặng lẽ hối hận bản thân sao lại gọi Lương Thần qua đây làm gì.
Khung cảnh kì quái này duy trì tiếp mấy giây thì bị trợ lí của mã sơn sơn làm gián đoạn.
Cô ta đẩy cửa đi vào, nói: “sơn sơn, phòng ghi hình bên kia đang chuẩn bị rồi, khẩn trương đi thay đồ đi.”
Mã sơn sơn đứng lên, nắn nắn cổ tay, “đi đây”
Mắt nhìn cô sắp đi khỏi phòng, Lương Thần vẫn là nhịn không được nói ra, “ sơn sơn! Buổi tối cùng đi ăn bữa cơm nhé, lâu ko gặp nhau rồi.”
Mã sơn sơn môi căng ra, biểu tình không gì biến hóa, thậm chí không suy nghĩ qua chút nào đã cự tuyệt Lương Thần, “ không cần đâu, tối nay có việc.”
Không khí trầm trọng 2 khắc.
“ừ.”Lương Thần nói, “vậy lần sau nhé.”
Mã sơn sơn dùng giọng mũi ừ 1 tiếng, bước ra khỏi phòng.
Lương Thần cực kì không tự nhiên cúi đầu, ngón tay xoa xoa đầu mũi, che giấu đi sự bối rối của mình.
Ngại hơn cả cô là Đinh Gia Vận, anh hoàn toàn không biết Lương Thần với mã sơn sơn là tình huống này, hiện tại chỉ có thể tìm chủ đề khác nói chuyện để tránh đi chuyện này.
Ghi hình xong, Đinh Gia Vận như thường lệ mời Lương Thần ăn cơm.
Lần này Lương Thần lại dứt khoát từ chối.
Cô từ lúc gặp mã sơn sơn đến giờ, tâm tình không được tốt lắm, trực tiếp về thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Lương Thần tẩy trang xong, nằm ở trên giường, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy mã sơn sơn xuất hiện trên tivi, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Sơn sơn cô ấy mặc một cái váy voan liền thân màu cam, cánh tay tròn trịa, bắp chân to khỏe, dùng động tác và biểu tình khoa trương để lấy lòng khán giả. Khán giả dưới sân khấu cười nghiêng ngả, Lương Thần lại chỉ cười hở nửa miệng, biểu tình cứng lại, giống hơi thở khó chịu ứ lại ở lồng ngực vậy.
Khoảnh khắc ấy, Lương Thần biết mã sơn sơn chưa khỏi bệnh.
Lúc trước còn đi học, thầy giáo ngữ văn có nói cổ nhân thích dùng tiếng cười nói lên nỗi bi thương. Là học sinh kém nhất nhì lớp, Lương Thần không có lĩnh hội hết ngữ nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi nhìn thấy mã sơn sơn xuất hiện trên sân khấu hài kịch, cô mới hiểu cái gì là mượn tiếng cười nói lên nỗi bi thương, bi lại càng thêm bi.
Lương Thần tâm tình ngày càng sa sút, cuối cùng cầm lấy điện thoại xem weibo.
Nội dung xem đi xem lại vẫn là những thứ đó, cô lại lướt vòng bạn bè. 1 buổi chiều không xem mà nội dung nhiều đến đủ để cô phải xem 1 lúc mới hết.
Lướt được 1 nửa, đột nhiên nhìn thấy 1 cái ảnh đại diện vô cùng quen thuộc dạo gần đây.
Ý, Lục Cảnh thế mà lại đăng bài rồi?
Lương Thần lại kéo xuống 1 chút.
1 tấm ảnh, tháp Quảng châu.
Phối chữ: leihou a. (-tiếng quảng, nihao a: xin chào)
ừ? Cậu ta cũng đang ở quảng châu?
Lương Thần lập tức gửi cho cậu 1 tin nhắn.
Lương Thần nhắn lại rất nhanh.
Lương Thần nghĩ 1 lúc, tiếp tục gõ chữ trong khung gõ: thuận tiện tham gia fan meeting của Lương Thần.
Chỉ là lời này vẫn chưa gửi đi, cậu đã nhìn thấy Lương Thần gửi đến 1 dãy dài dấu chấm lửng.
Lương Thần nhìn thấy tin nhắn này xong, xóa từng chữ từng chữ trong khung chat, hỏi câu hỏi mà cậu luôn thắc mắc mấy ngày nay.
Đối diện với 1 loạt câu hỏi của Lục Cảnh, Lương Thần chỉ đáp lại 2 chữ.
Sau đó hiển thị: “đối phương đang nhập………..”
Lục Cảnh từ từ thẳng lưng lên, đem chân đang gác trên bàn hạ xuống, tắt nhạc đang bật loa ngoài, chuyên chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Ngón tay gõ gõ mặt bản, từng giây từng giây đợi đối phương hồi đáp.
“đối phương đang nhập……..”hàng chữ này cứ xuất hiện 1 lúc rồi lại biến mất, 5-6p qua đi, đối diện cũng không phát đến bất kì tin nhắn nào.
Lục Cảnh tiện tay lấy 1 gói bánh, xé ra, cầm lấy 1 miếng, vụn bánh quy rơi xuống quần.
Cậu đem bánh quy nhét vào miệng, sau đó giơ chân, phủi đi vụn bánh trên chân.
Mắt thấy toàn bộ quá trình là chu châu, nửa thân dựa vào vai Lục Cảnh, nói: “cậu ăn cái bánh quy mà thôi, tay run cái gì mà run?”
“ai run?”Lục Cảnh giơ tay, muốn chứng minh, nhưng khi cánh tay giơ lên 1 nửa, đúng thật là đang run nhẹ.
“nhìn đê!”chu châu nói, “huynh đệ, ít chơi game thôi, ông sắp liệt nửa thân trên rồi đấy.”
Lục Cảnh cau mày, gạt tay cậu ta ra, “phắn ra xa 1 chút.”
Chu châu rời đi, thuận tiện mang đi luôn bánh quy ở trên bàn của Lục Cảnh.
Lương Thần không thèm để ý, vì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên rồi, weixin có tin nhắn mới.
Mở ra xem, quả nhiên là cô.
Lục Cảnh lạnh mặt cười, chuyển chủ đề cũng khá đấy.
Lương Thần cười tiếp, thế này đã lợi hại rồi?
Lương Thần tiếp nhận trò đùa, ngồi ngay ngắn, cúi người, 2 tay gõ chữ, nhìn sau lưng giống như học sinh trung học đang làm bài tập về nhà.
Lúc Lương Thần nhìn thấy tin nhắn này của Lục Cảnh, 2 mắt cong lên, thở phào nhẹ nhõm.
Coi như đánh lạc hướng được rồi, sinh viên đại học thật dễ lừa.
Lương Thần nâng điện thoại cười, quả nhiên là tên trẩu tre, muốn bì với chị, mấy lời lươn lẹo vẫn là hơi ít rồi.
Lương Thần đặt điện thoại xuống, cũng không định đi ngủ, trực tiếp gọi điện cho tiêu vũ, gọi cô mang máy tính qua.
Tiêu vũ vừa tắm xong, gọi đồ ăn ngoài, trong miệng còn đang gặm 1 miếng gà chiên, liền mang máy tính qua rồi.
Lúc nhìn thấy máy tính, Lương Thần nhìn ngây ngốc.
Cái laptop siêu mỏng này là dùng để làm việc, căn bản cài không nổi game.
Cô ảo não đổ người xuống, từ dưới gối lôi ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Lương Thần ngẩng đầu, nói với tiêu vũ: “ em mang cmt chứ?”
Tiêu vũ hỏi: “em có mang, sao thế chị?”
Lương Thần: “cho chị mượn dùng 1 chút, ngày mai trả em.”
“chị muốn làm gì?” tiêu vũ không hiểu, “muốn dùng cmt của em làm chuyện xấu?”
Lương Thần đối mắt với tiêu vũ 5s rồi nói 1 cách cực kì nghiêm túc: “đưa cho chị cmt, cái gì cũng đừng hỏi, tháng này tăng lương thưởng, được chứ?”
Tiêu vũ: “chị đợi chút em lập tức đi lấy cmt.”
Tiêu vũ là cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm trợ thủ cho Viên Khả Khả, 1 người vừa mới đi làm, dễ lừa hơn Viên Khả Khả nhiều.
Lương Thần sau khi cầm lấy cmt của tiêu vũ, nhanh chóng tìm trong tủ quần áo lấy ra 1 bộ quần áo.
Áo khoác màu đen, quần bò màu tro, 1 cái mũ nồi, 1 cái khẩu trang, liền cứ thế mà ra ngoài.
Lúc đến khách sạn, Lương Thần đã chú ý đến gần khách sạn có 1 quán mạng, vì thế sau khi đi ra cô trực tiếp mò đến thẳng quán nét đó, đi tới trước quầy, lén lén lút lút móc ra cmt của tiêu vũ, hỏi: “có bao phòng không?”
Chủ quán đang ăn mì tôm, nghe đến lời của Lương Thần, cứng nhắc cắn đoạn sợi mì trong miệng, ngẩng đầu lên, nói: “còn có 1 phòng đơn cuối cùng.”
“được, vậy thì phòng đơn đi.”
Chủ quán sờ sờ cái mũi, nhìn cái người con gái đeo khẩu trang đội mũ này, do dự 1 lúc nói: “được rồi, phiền chị đưa cho tôi cmt, chị là hội viên à? Cần nạp tiền không?”
Lương Thần tiện tay lấy ra 1 tờ 100 đưa cho chủ quán, nói: “từng này tiền đi.”
Chủ quán cầm lấy cmt và tiền, cúi đầu thao tác.
Đột nhiên, bên cạnh Lương Thần có 1 người đi qua.
Ánh mắt cô thoáng nhìn thấy người kia cũng cũng 1 cái áo khoác màu đen, đeo 1 cái cặp sách, trên đầu đội ngược cái mũ lưỡi chai.
Ăn mặc kiểu sinh viên, nhưng trên người lại có 1 làn hương thơm mát, là mùi của nước giặt.
Là thương hiệu gì a, thơm quá đi……………………
Lương Thần thần thể hơi nghiêng nghiêng, nhịn không được ngửi 2 phát.
Người kia hình như cảnh giác được điều gì, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Lương Thần giật mình, lập tức cúi đầu xuống, không tự giác dịch sang bên.
Sau khi chủ quán đưa cmt, cô cầm lấy xong liền cất bước đi.
Đăng bởi | cnn2596 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 142 |