Bôi Thuốc
Nói nhiều như vậy cũng là vì Thư Triển nghi ngờ trong đồ ăn thức uống anh ăn vừa rồi có chứa quá nhiều khoáng chất, dẫn đến một số nguyên tố vi lượng quá liều gây ngộ độc, làm tổn thương dây thần kinh thị giác hoặc các dây thần kinh nào đó khác của anh.
Thế nhưng đầu lưỡi của anh lại nói rất rõ cho anh biết rằng thịt anh ăn và nước anh uống đều nằm trong phạm vi an toàn, theo lý thì tuyệt đối sẽ không gây hại cho cơ thể anh.
Chẳng lẽ là do đống bùn nhão kia đắp lên người anh quá lâu khiến anh hấp thu dư thừa lượng nguyên tố qua da?
Chả có nhẽ sau khi chuyển sang tinh cầu khác, đầu lưỡi của anh đã mất đi năng lực phân biệt? Hay là xuất hiện sai lầm rồi?
Chỉ trong nháy mắt mà Thư Triển đã suy nghĩ rất nhiều. Anh cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ sương mù trên mấy miếng thuốc dán kia. Sau đó không biết có phải gặp ảo giác hay không mà anh cảm thấy đống sương mù tạo ra hiện tượng bóng chồng gây nhòe lúc nãy dường như đang bài xích lẫn nhau.
Xá Ngu đại vu không để ý, không thèm hỏi tới bệnh nhân kia, mà là lấy đồ vật giống như cái chày giã thuốc và bát thuốc ra từ trong hộp kim loại do ông mang đến, tiếp theo xé mấy cọng thực vật đang cầm rồi cho vào bát thuốc, dùng chày giã nát.
Thư Triển nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra. Anh nhìn thấy phía trên đống thực vật trong bát thuốc, làn sương mù lơ lửng kia cũng xuất hiện bóng chồng.
Với lại trong quá trình Xá Ngu đại vu đập nát thực vật, những làn sương mù có màu kia lúc thì chồng lên nhau, khi lại tách ra, bao nhiêu màu sắc như thế cứ trộn lẫn vào nhau, đổi tới đổi lui khiến anh nhìn mà đau hết cả mắt.
Mộc lúc sau, Xá Ngu đại vu giã thuốc xong còn ẩn chứa chút ít ý khoe khoang không tự biết nói với Thư Triển: “Những dược liệu này đều rất quý, nhất định phải chế thuốc tại chỗ rồi đắp lên ngay thì hiệu quả mới có thể đạt tới tốt nhất.
Ngoài ra, phương pháp lựa chọn dược liệu và giã thuốc rất quan trọng, cũng phức tạp không kém. Mấy việc này cậu không học được mà cũng không cần học đâu, cậu chỉ cần học cách bôi thuốc cho những người bị thương là được.”
Nói rồi Xá Ngu đại vu buông bát thuốc dán nát nhừ đến không nhìn ra màu gì xuống, lại lấy một cây kim loại khác từ trong hộp kim loại ông mang theo ra.
“Cậu nhìn đây, thế này này, trước tiên cạo bỏ lớp thảo dược cũ trên người gã, sau đó đắp lớp mới lên.” Xá Ngu đại vu xoay người, cầm cây kim loại bắt đầu cạo thuốc dán trên người bệnh nhân bị thương nặng nhất kia.
Lúc này thương binh liền đau đến kêu la oai oái: “Đại vu nhẹ tay chút! Aaa! Giết tôi đi, tôi không muốn sống nữa! Dù sao cũng chưa chắc sống được, đại vu ngài đừng lãng phí thuốc quý trên người tôi, ngài cứ cho tôi sảng khoái lần cuối, để tôi chết đi mà!”
Nghe gã thương binh này kêu rên, hai thương binh còn lại cũng cầu xin theo: “Đại vu, van ngài cho tôi một bình thuốc tinh lực đi, đau quá đi mất, tôi không chịu nổi. A!”
“Đại vu, cầu xin ngài mà đại vu...”
Xá Ngu đại vu bị bọn họ van nài đến phiền lòng, nhíu mày nói: “Thuốc tinh lực ít ỏi, phải dùng vào thời điểm mấu chốt. Tuy thương tích của các cậu nghiêm trọng nhưng cũng không đến mức không chịu đựng được.”
“Chịu đựng?” Một gã đại hán không nhịn được nữa la lên: “Miệng vết thương của tôi đã thối rữa cả rồi, nếu còn chịu đựng nữa thì tôi sẽ đau đến chết tươi mất!
Đại Vu, van xin ngài! Cho tôi chút thuốc tinh lực đi, chỉ cần một ngụm thôi là được, tôi chỉ muốn ngủ một giấc yên bình thôi.”
Xá Ngu giận dữ mắng mỏ: “Lúc nãy bát điện hạ ở đây sao các cậu không yêu cầu như vậy đi? Thuốc tinh lực chỉ còn lại mấy bình, cho các cậu dùng thì những người khác biết tính sao?
Ta thấy các cậu còn sức lực kêu réo inh ỏi như vậy, chắc tinh lực vẫn đủ lắm. Các cậu nhìn Phạm Cương xem, người ta bị thế kia mới gọi là có dáng vẻ trọng thương thật. Thương thế của hắn còn nặng hơn mấy người các cậu nhưng hắn có rên tiếng nào không?”
Lúc này Thư Triển mới để ý thấy trong phòng bệnh còn có bệnh nhân thứ tư. Có lẽ vì hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng nên nằm ở góc khuất nhất, tách biệt hẳn với những người khác.
Tuy hắn đang trợn tròn mắt nhưng lại không có lấy chút phản ứng nào, hết sức im lặng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có.
Trước đó anh hoàn toàn không nhìn thấy người này, cứ tưởng trong phòng bệnh chỉ có ba bệnh nhân.
Xá Ngu lười cạo tiếp thuốc cũ, bôi thuốc mới cho mấy gã đại hán này, thế là giao luôn cây kim loại cho Thư Triển đang đứng bên cạnh, dặn dò cậu: “Cậu có thấy những gì ta làm chưa? Cứ thế mà làm, thuốc dán cạo xuống đừng lãng phí, cho vào cái bát này, ta còn có chỗ dùng.
Đây là thuốc dán mới, cậu cạo sạch cho bọn họ xong, nhìn xem vết thương có thối rữa không, nếu thối rồi rữa rồi thì cắt luôn miếng thịt đó đi rồi đắp thuốc dán lên.”
Xá Ngu nói xong lại đưa một con dao kim loại nhỏ cho Thư Triển, sau đó cầm hộp kim loại đi mất... Đúng thật là dứt khoát giao toàn bộ bệnh nhân cho Thư Triển “cái gì cũng không hiểu”.
Thư Triển: “...”
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2 |