Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Thịt

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Phòng Lợi lập tức chế giễu: “Nhìn tên Thiên Tàn kia đi, cái gì cũng không biết, lại còn đực mặt thẫn thờ ra đó!”

“Thẫn thờ cũng tốt, miễn cho hắn làm lộn xộn, ông đây còn muốn sống thêm một thời gian nữa.” Một gã bệnh nhân khác hùa theo.

Nhưng gã bệnh nhân còn lại không đồng ý, giận dữ nói: “Hắn như vậy chẳng phải là đang lười biếng à? Ê, Thiên Tàn kia, mày qua đây, ông đây muốn đi tè, còn không mau lấy cái bô tới!”

“Ủa, mấy anh nhìn xem hắn đang làm cái quái gì kia?!” Phòng Lợi kinh ngạc hô lên.

Mấy gã thương binh vốn đang săm soi Thiên Tàn để giết thời gian, bây giờ càng thêm trừng to mắt.

Thiên Tàn bên kia đột nhiên dùng cây kim loại cạo rớt lớp thuốc dán trên vết thương cũ trước ngực Phạm Cương. Việc đó cũng xem như bình thường, bọn họ còn tưởng rốt cuộc anh muốn bắt đầu chấp hành nhiệm vụ bôi thuốc do đại vu phân công rồi.

Thế nhưng! Bọn họ nhìn thấy Thiên Tàn vậy mà dùng cây dao nhỏ do đại vu đưa cho, quẹt nhẹ ngang vết thương trên ngực Phạm Cương, hình như cắt xuống một miếng thịt nhỏ mà mắt thường cũng không thấy rõ, sau đó... cho vào miệng!

“Á á á! Tên Thiên Tàn kia ăn thịt người kìa!” Phòng Lợi và hai gã bệnh nhân khác cùng hét toáng lên.

Nhưng đại vu đang ở đằng sau đang bận rộn dã luyện kim loại, chế tác công cụ nên không hề nghe tiếng tru tréo của mấy gã thương binh phía trước. Còn những người khác thì càng cách xa nhà đá của đại vu, đang vội vội vàng vàng dọn dẹp doanh địa và đào ao khơi nước, thế nên không ai nghe thấy.

Thư Triển tất nhiên không ăn thịt người, anh chỉ thông qua sương mù năng lượng nhận ra vết thương trên ngực Phạm Cương đã bị nhiễm trùng. Nhưng anh không rõ liệu vi khuẩn gây viêm nhiễm ở nơi này có giống với loại ở Trái Đất không, nên anh cần mượn lưỡi của mình để phân tích thử.

Thật ra anh cũng không muốn làm thế này nhưng ở đây không có bất kỳ thiết bị hay dụng cụ phân tích nào, anh không thể chỉ vì buồn nôn mà bỏ qua một “công cụ” có ích như vậy được.

Lưỡi Thư Triển vừa tiếp xúc với chút ít bản mẫu kia thì trong đầu đã nhanh chóng phân tích kỹ càng, cũng tự động tách biệt virus và da thịt bình thường ra để phân tích.

May mà vật chất ở thế giới này về cơ bản là giống với Trái Đất, ngay cả virus cũng cùng loại, có lẽ vì chủ thể lây nhiễm đều là nhân loại.

Thư Triển phân tích xong vội phun bản mẫu ra, theo kinh nghiệm trước đây, môi trường trong khoang miệng của anh rất đặc biệt, chỉ cần không có vết thương và không nuốt thẳng bản mẫu vào bụng thì sẽ không gây hại gì cho anh.

Thư Triển lại lôi kết quả phân tích của miếng thuốc dán vừa dùng lưỡi nếm thử, đã được anh ghi lại trong đầu ra, tìm xem trong đó có thành phần dược liệu anh cần hay không. Có một số nguyên tố anh chưa từng tiếp xúc, anh sẽ tạm thời phân loại chúng theo màu năng lượng, giữ lại để sau này từ từ nghiên cứu.

Một loại thuốc xuất hiện, đối với nhà điều chế thuốc như Thư Triển giống với việc phối hợp những nguyên tố hiện có để lần nữa tạo ra một “sinh vật” mới.

Chữa bệnh bằng thuốc tựa như quá trình một “sinh vật mới” đánh bại “sinh vật tà ác” trong cơ thể người.

Mà làm thế nào biết liệu sinh vật mới có thể đánh bại sinh vật tà ác hay không thì cần thực hiện vô số thí nghiệm. Quá trình thí nghiệm có thể nói là tìm kiếm, cũng có thể gọi là sáng tạo.

Trước đây, lúc Thư Triển muốn tìm kiếm một loại thành phần thuốc mới nào đó để đánh bại sinh vật tà ác đặc biệt nhất định, anh đã luôn phải dựa vào kinh nghiệm và học thức của mình để thử nghiệm từng chút một.

Xuyên suốt quá trình đó, anh đã mắc phải không biết bao nhiêu lỗi sai, thế nên một hạng mục nghiên cứu và phát triển thuốc mới thường tốn đến tận vài năm, thậm chí mấy chục năm, càng phải hao tổn lượng lớn của cải tài nguyên, có khi còn chưa chắc sẽ thành công.

Sau khi có máy tính, rất nhiều thí nghiệm đều có thể thay thế bằng các công cụ và chương trình máy tính, để phần mềm máy tính thực hiện trước một lần, đưa ra đánh giá sơ bộ về việc có thể tiếp tục tiến hành hay không.

Mà lúc này, đầu lưỡi của Thư Triển có khả năng thay thế dụng cụ phân tích, còn bộ não của anh thì có chức năng hoạt động như phần mềm phân tích trên máy tính, thậm chí còn tốt hơn thế nữa!

Hiện giờ anh dư sức trực tiếp tiến hành phân tích kỹ càng hơn ngay trong đầu, tìm ra thành phần thuốc thích hợp nhất để đối phó với một loại virus hoặc bệnh tật nào đó. Đây cũng là phần khó nhất, nếu không có lượng tri thức khổng lồ tương ứng chống đỡ thì không cách nào làm được.

Nhưng điểm ấy đối với Thư Triển ngược lại không phải là điều khó nhất, nhờ chăm chỉ học tập và có trí nhớ cực tốt đã giúp anh rút ngắn đáng kể quá trình phân tích, tổng hợp giả lập và thực hiện thí nghiệm trong đầu.

Với anh, chỗ khó chính là sau này làm thế nào chiết xuất được những thành phần thuốc có thể sử dụng trong miếng thuốc dán kia, sau đó áp dụng vào thực tế, cũng như quan sát chúng.

Làm sao mới có thể rút thành phần thuốc anh muốn ra ngoài và tiến hành tổng hợp chúng đây?

Bạn đang đọc Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienKeuSungXoeng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.