Lần Tinh Luyện Đầu Tiên
Thư Triển nhìn chằm chằm vào bát thuốc trong tay, dường như trong đầu anh có âm thanh đang nói cho anh biết: Anh có thể làm những chuyện mà chỉ dụng cụ mới làm được, hoặc thậm chí là không thể làm, hãy thử đi!
Thư Triển như bị ma nhập, chậm rãi đưa ngón tay của mình vào thuốc dán.
Lúc này dù là Phạm Cương hay ba tên nô lệ Phòng Lợi đều tưởng rốt cuộc thì anh cũng muốn bắt đầu bôi thuốc giúp bệnh nhân rồi. Chỉ là động tác của Thiên Tàn này quá mức chậm chạp.
Ngón tay Thư Triển vô thức khuấy động trong hỗn hợp thuốc dán.
Nói thẳng ra thì thuốc dán do Xá Ngu đại vu làm ra chẳng có bao nhiêu tác dụng. Nhưng nó có chứa một số thành phần Thư Triển cần. Có điều vì trong đó còn các thành phần khác trộn lẫn lại với nhau nên phần hiệu quả ban đầu cũng trở nên vô hiệu hoặc là hiệu quả cực thấp.
Người Trái Đất đều biết trong y dược hiện đại không một loại thuốc nào là không có tác dụng phụ. Lúc điều trị một căn bệnh nhất định, bất kỳ loại thuốc nào cũng khó tránh khỏi mang lại ảnh hưởng xấu cho sinh vật, chỉ là vì sự khác biệt thể chất của mỗi sinh vật nên tác dụng phụ cũng không giống nhau.
Thư Triển đã từng nghĩ vô số lần... liệu anh có thể sáng tạo một hệ thống lý luận điều chế thuốc “Chỉ điều trị căn bệnh mục tiêu chứ tuyệt đối không gây ra tổn hại nào khác” được không. Ví dụ như loại thuốc cai nghiện mà anh luôn nghiên cứu phát triển chính là đi theo hướng này, đáng tiếc hiệu quả trước nay vẫn không được như ý.
Bây giờ anh giống như nhìn thấy khả năng đạt được kỳ vọng.
Sau khi tổng hợp thành phần dược liệu cần thiết trong đầu, anh chỉ cần tinh luyện thực tế là thuốc này có thể sử dụng ngay.
Thế nhưng khi anh đưa ngón tay vào thuốc dán, dùng sức mạnh bản thân không thể hiểu được để tách thành phần dược liệu cần thiết ra khỏi các thành phần khác rồi từ từ tập hợp chúng lại với nhau thì chợt phát hiện màu sắc năng lượng tượng trưng cho các thành phần dược liệu mà anh phân chia ra đã thay đổi.
Thư Triển nhìn màu sắc năng lượng của bản thân Phạm Cương, lại so sánh với màu của luồng năng lượng này, trong đầu anh chợt lóe lên ý tưởng!
Bộ não và các ngón tay của anh, bao gồm cả sức mạnh mà tạm thời anh chưa ý thức được - tinh thần lực, đều đang được điều động cao độ, anh lần nữa tách rời, tổng hợp, phân chia thành phần dược liệu mình cần.
Khoảng mười lăm phút sau, thuốc dán trong bát được chia làm hai phần có giới hạn rõ ràng.
Thuốc dán bên trái rất ít, có kích cỡ bằng một quả trứng gà, màu sắc không tái xanh, cũng không biến thành màu đen mà là trắng như mất màu.
Thuốc dán bên phải to cỡ nắm tay, đen sì lì, ngưng tụ thành quả bóng.
Khoảng cách giữa hai phần thuốc dán rộng chừng một ngón tay.
Thư Triển như chợt bừng tỉnh từ một ý cảnh nào đó, cả người khẽ run rẩy, may mà tay anh tương đối vững, không đến mức run lên làm rơi bát thuốc.
Thư Triển đầy kinh ngạc, nhìn chăm chú hai phần thuốc dán trong bát, không biết mình đã làm thế nào.
Không, anh lờ mờ biết nhưng cả quá trình quá huyền ảo lạ kỳ, khiến anh có cảm giác như thể bản thân đang làm mọi thứ trong mơ.
Thư Triển rất muốn làm lại lần nữa để khắc sâu ấn tượng, thế nhưng cơn choáng đầu váng óc và tay chân suy yếu nói cho anh biết: anh đã không đủ sức tiến hành thí nghiệm lần hai.
Thẳng đến lúc này, anh mới nghe thấy tiếng mấy gã bệnh nhân đầu trọc la hét ầm ĩ với mình.
Thư Triển không biết toàn bộ quá trình “ăn thịt Phạm Cương”, sau đó “thẫn thờ” vừa nãy của anh đã tốn mất nửa tiếng đồng hồ.
Lúc đầu, nhóm ba người Phòng Lợi kêu la rất lớn tiếng. Nhưng bệnh nhân ấy mà... sức lực mấy đâu mà gào! Bọn họ thấy hét toáng lên cũng không có ma nào đến thì không còn hơi sức kêu nữa.
Giờ đây bọn họ ồn ào chẳng qua là vì phát hiện cuối cùng thì Thiên Tàn cũng chịu tỉnh táo lại và nhúc nhích.
Phạm Cương không có sức làm ầm làm ĩ, hắn thậm chí còn không mở miệng nổi để hỏi Thư Triển đang suy nghĩ chuyện gì, mà chỉ nhìn Thư Triển chằm chằm.
Thư Triển để ý thấy ánh mắt hắn bèn dời mắt khỏi mấy phần thuốc dán, đột nhiên cười với hắn, hỏi: “Anh tự biết tình huống của mình rồi. Lúc nãy anh nói không sợ chết, đúng không? Vậy anh muốn thử một chút không? Nói không chừng có thể sống được đấy.”
Trên mặt Phạm Cương hiện ra dấu chấm hỏi: Thử một chút? Thử cái gì?
Thư Triển giơ bát thuốc lên: “Thử cái này. Nếu đồng ý thì anh... chớp mắt... hai lần.” Anh vẫn chưa biết nói hai chữ ‘chớp mắt’ thế nào, nên trực tiếp thể hiện bằng hành động.
Phạm Cương nghĩ thầm: chẳng phải đại vu bảo cậu ở lại để bôi thuốc cho bọn tôi à? Thế là hắn không nghĩ nhiều, liền chớp mắt hai lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Những chương này giải thích và miêu tả năng lực của Thư Triển tương đối nhiều, chủ yếu để sau này không cần giải thích thêm nữa. Chắc là hơi buồn tẻ xíu, mọi người có thể đọc lướt cho nhanh (Thật ra nội dung nhàm chán là thứ làm tốn thời gian và tra tấn tế bào não của tôi nhất, huhuhu~)
Chỉ cần các bạn nắm được trọng điểm ở chỗ năng lực “Tam Vị Nhất Thể” của Thư Triển đã xuất hiện là được. Đó chính là:
Đầu lưỡi của anh (Phân biệt);
Có thể nhìn thấy sương mù năng lượng (Siêu âm màu X quang);
Tinh thần lực (Trí nhớ siêu phàm, năng lực phân tích, tinh luyện và tổng hợp thành phần dược liệu).
Truyện Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 3 |