Chọc Giận Đại Vu
Ba người nhóm Phòng Lợi nhìn chằm chằm vào Phạm Cương. Không phải bọn họ không nói tình nghĩa anh em, mà là Phạm Cương vốn không chung nhóm với bọn họ. Trước đây hắn còn giúp bát điện hạ trông chừng bọn họ, không chút nể tình. Bây giờ hắn bị thương sụm nụ, mấy người khác còn đang âm thầm vui sướng.
Kết quả ba người trông thấy Thiên Tàn kia bôi thuốc trên hai vết thương của Phạm Cương xong liền bất động, còn nói gì đó với hắn.
Cơ bắp của Phạm Cương chậm rãi thả lỏng, hắn không nói lời nào nữa.
Thư Triển rửa tay, thuốc dán đã hết sạch, anh nghĩ bản thân hẳn là nên đến phòng thảo dược nhỏ của đại vu xem thử.
Ba người Phòng Lợi nhìn Thư Triển đi lướt qua bên cạnh bọn họ, sau đó tiến vào căn phòng cách vách, chờ hồi lâu cũng không thấy Thư Triển quay lại.
Tức là Thiên Tàn này không có ý định bôi thuốc cho bọn họ hả?
Ba người Phòng Lợi vừa vui mừng vừa thấy hơi phiền muộn.
Thư Triển không biết tâm trạng xoắn xuýt của nhóm ba người Phòng Lợi, anh đang quan sát những thực vật anh nhìn thấy lúc vừa bước vào nhà đá.
Có lẽ những thực vật này chính là nguyên vật liệu thảo dược mà đại vu sử dụng, thân và lá của một số cây hiện rõ dấu vết từng bị cắt.
Thư Triển nhìn từng gốc thực vật nhưng không hề động đến chúng. Theo bản năng, anh biết mình còn cần thêm một chút thời gian để hồi phục, hiện giờ anh có thể quan sát, thậm chí là phân tích nhưng tạm thời không thể tiếp tục điều chế thuốc.
Thư Triển ấn vào mi tâm, ngẫm xem rốt cuộc là năng lượng gì đã giúp anh có khả năng điều động và dung hợp thành phần trong thuốc lại với nhau.
Đau đầu, toàn thân không còn chút sức lực, suy nghĩ trì trệ...
Hiểu theo cách nói bình thường là không đủ tinh lực, thiếu năng lượng tinh thần nhỉ?
Tinh lực, năng lượng tinh thần... Tinh thần lực?!
Thư Triển dừng bước chân.
Ở Trái Đất, tinh thần lực còn được gọi là ‘niệm lực’. Anh từng nghe từ này nhưng chưa bao giờ thật sự nhìn thấy.
Nhưng anh có thể tin chắc một điều: lúc anh ở Trái Đất, ngoài đầu lưỡi đặc biệt ra thì không có bất kỳ năng lực dị thường nào khác, tất nhiên là bao gồm cả tinh thần lực.
Thế thì tại sao anh tự dưng có thể nhìn thấy, cũng như điều động năng lượng chứ?
Bởi vì tinh cầu này ư?
“Cậu cảm thấy hứng thú với mấy cây thảo dược này à?” Xá Ngu đại vu mở cửa bước ra từ hang đá phía sau, nhìn thấy Thư Triển đang quan sát thảo dược bảo bối của ông.
Thư Triển quay đầu nhìn ông lão, không lên tiếng đáp lời.
Xá Ngu đi đến trước mặt Thư Triển, vô tình hữu ý ngăn cách giữa Thư Triển và thảo dược bảo bối của ông: “Những thảo dược này rất quý, đều là ta vất vả khổ sở mang từ vương thành đến tận đây, không thể để chúng bị chút tổn thất nào. Sau này ta sẽ dạy cậu cách xới đất, tưới nước cho chúng nhưng không phải bây giờ. Nhiệm vụ lúc này của cậu là chăm sóc tốt cho mấy bệnh nhân kia.”
Xá Ngu cau mày nhìn Thư Triển: “Cậu nghe hiểu ta nói gì không? Không được động vào những dược thảo này, hiểu không?”
Thư Triển chậm rãi gật đầu.
Đại Vu vẫn không yên tâm cho lắm, hỏi lại anh: “Đổi thuốc xong hết rồi à?”
Thư Triển không có phản ứng.
Xá Ngu đại vu lắc đầu, nghĩ thầm sao ông lại cảm thấy Thiên Tàn này thông minh chứ! Sau đó lập tức vòng qua Thư Triển, đi đến phòng bệnh tạm thời ở cách vách.
Trong phòng bệnh, ba gã đại hán Phòng Lợi nhìn thấy đại vu đi vào, lập tức nháo nhào kêu la, cáo trạng với đại vu.
Đại vu thấy thuốc dán trên thân ba người đều y như cũ, chỉ có vết thương trên người Phạm Cương trông có vẻ từng bị động vào thì tức giận gọi Thư Triển đến, mắng một trận: “Cậu lãng phí thế làm gì? Nhiều thuốc dán như vậy cậu ném đâu cả rồi? Ta bảo cậu bôi thuốc cho bọn họ, từ nãy tới giờ cậu làm gì hả? Số thuốc dán còn lại đâu?”
Vừa rồi lúc rửa tay, Thư Triển đã tiện thể vứt luôn đống cặn thuốc màu đen còn lại sau khi điều chế vào mương nước.
Đại vu thấy Thư Triển không có phản ứng, còn không thèm nhìn kỹ thuốc dán trên người Phạm Cương đã tức giận đến mức đi ra khỏi nhà đá, thổi một tiếng còi hướng ra ngoài.
Nhóm ba người Phòng Lợi vênh váo đắc ý nhìn Thư Triển, một người trong đó còn hả hê nói với anh: “Mày xong rồi con trai! Mày dám chọc giận đại vu thì đừng mơ được ở lại chỗ ông ấy nữa. Cút ra ngoài đi, Thiên Tàn đáng chết!”
Thư Triển nhìn ba người, từ tốn nói: “Tôi... có thể, giúp các anh, đổi thuốc.”
Chỉ một đối tượng dùng thuốc thì quá ít, nếu muốn biết hiệu quả phổ quát của một loại thuốc mới, tất nhiên số người dùng thử càng nhiều càng tốt. Với lại nếu mấy người này tiếp tục sử dụng thuốc của Xá Ngu cũng sẽ không có tiến triển gì, chỉ càng ngày càng tệ thêm.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, anh vẫn còn hiền lành chán!
Ba người Phòng Lợi tưởng Thư Triển cảm thấy sợ hãi, đang cầu xin bọn họ, lúc này bèn cười lớn nói: “Cút cút cút! Cần mày đổi thuốc chắc? Bọn tao vẫn chưa muốn chết đâu!”
Thư Triển gật đầu: “Nhớ kỹ lời các anh nói đấy.”
Anh không chút do dự nói ra câu này.
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2 |