Phân Công Lại Lần Nữa
Xá Ngu đại vu lại đi vào, mặt mày sa sầm nhìn Thư Triển.
Thảo dược quý giá biết bao, vậy mà Thiên Tàn này lại dám lãng phí như thế! Đây là phần thảo dược có thể chữa trị cho tận bốn người, tuy hiệu quả tương đối bình thường nhưng dẫu sao có còn hơn không.
Thư Triển không phải kiểu người thích tự tìm rắc rối, lại càng không có ý khoe khoang, hơn nữa cũng không biết giải thích thế nào, vậy nên anh cứ mặc cho Xá Ngu hiểu lầm. Anh đi vòng qua Xá Ngu, đến bên cạnh Phạm Cương, lặng lẽ nhìn biến hóa năng lượng trên người hắn.
Đại vu phải vội vàng đi nghiên cứu điều chế phần thuốc dán thứ hai nên cũng không có tâm trạng để ý tới Thư Triển, chỉ lệnh cho anh không được phép động vào bất cứ thứ gì.
“Đại vu, có chuyện gấp gì à?” Hoa Thiết Nhi chạy đến, vừa vén rèm cửa lên vừa hỏi.
Xá Ngu đại vu tức giận nói: “Nhìn Thiên Tàn ngài dẫn về đi! Ta vốn tưởng cậu ta là người biết điều hiểu chuyện, còn định bồi dưỡng cậu ta một chút. Ai ngờ cậu ta lại dám lãng phí bao nhiêu là thuốc của ta! Bảo cậu ta mỗi chuyện chăm sóc bệnh nhân cũng làm không xong.”
Hoa Thiết Nhi vừa nghe đại vu oán trách, khóe mắt vừa liếc quanh tìm kiếm bóng dáng Thư Triển.
“Đại Vu đừng tức giận, tôi biết rồi, tôi sẽ nói chuyện lại với anh ta.” Hoa Thiết Nhi cười hì hì nói.
Xá Ngu khịt mũi: “Nếu không phải nể mặt cậu ta là ân nhân cứu mạng của ngài...” Thì ta đã cho cậu ta cút xéo rồi.
Hoa Thiết Nhi trấn an đại vu xong liền gọi Thư Triển ra ngoài.
Thư Triển ung dung theo sát hắn ra khỏi nhà đá.
Hoa Thiết Nhi đứng cạnh bậc thang, gãi đầu khó xử: “Sao anh lại chọc giận đại vu thế? Thảo dược là thứ vô cùng quý giá mà anh cả gan lấy ra chơi đùa à?”
“Không có hiệu quả.”
“Hể? Anh nói cái gì?” Hoa Thiết Nhi Tay sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm.
Vì lòng tôn trọng nghề nghiệp, Thư Triển lặp lại: “Thuốc, không có hiệu quả.”
Hoa Thiết Nhi một phát tóm lấy tay Thư Triển, từ bậc thang nhảy xuống, đi xa khỏi căn nhà đá của đại vu, đảm bảo đại vu không thể nghe được nửa chữ, sau đó mới nói với Thư Triển: “Anh nói thuốc của đại vu không có hiệu quả hả? Anh...” tưởng anh là ai chứ?
Thư Triển: “Không có hiệu quả, chính là, không có hiệu quả.”
Hoa Thiết Nhi đau đầu: “Sao anh biết được?”
Thư Triển: “Người ở góc trong cùng kia, đang sốt cao, rất nguy hiểm. Ba người khác, vết thương... vẫn chưa lành.”
Có vài từ Thư Triển còn chưa biết nói nên chỉ đành múa máy tay ra hiệu.
Hoa Thiết Nhi miễn cưỡng nghe hiểu, hắn thở hắt ra, nói: “Anh đòi hỏi khắt khe với Xá Ngu đại vu quá rồi. Bản thân ông ấy là dã luyện sư, trên phương diện thuốc thang cũng chỉ ở trình độ học nghề.
Vì đại vu muốn hiểu biết thêm chút ít về phối thuốc nên ông ấy mới học. Nhưng dù có là dân học nghề điều chế thuốc đi nữa thì cũng quý giá lắm rồi. Có thể thuốc do ông ấy chế ra có dược tính tầm thường... nhưng so với những người không biết gì như chúng ta vẫn tốt hơn nhiều.”
Thư Triển phát hiện anh vậy mà lại nghe hiểu cả một đoạn dài Hoa Thiết Nhi vừa nói. Có điều nghe hiểu thế thôi chứ anh còn cần thêm chút thời gian nữa mới nói được đến mức có trình tự, trôi chảy rõ ràng như vậy.
“Tôi, muốn đi xung quanh, xem thử.” Thư Triển nhìn ra Xá Ngu đại vu không muốn anh động đến thuốc của ông ấy. Nhưng anh đã tiếp nhận bệnh nhân ở góc khuất nhất trong phòng kia, với tính nết của anh, tất nhiên không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
Hoa Thiết Nhi lập tức bác bỏ: “Không được, bên ngoài quá nguy hiểm, anh thì yếu như sên... Phải rồi, Đại Hắc đâu? Sao tôi không thấy nó đâu hết vậy?”
“Nó, đi tìm đồ ăn.” Thư Triển cũng không nhất quyết yêu cầu hắn phải đưa anh ra ngoài, càng không có dự định lẻn chuồn đi một mình. Kết cục của mấy kẻ không thèm nghe lời cảnh báo từ người có kinh nghiệm đầy mình đa phần đều là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Thư Triển định chờ khi Đại Hắc về sẽ hỏi cu cậu tình hình quanh đây thử. Nếu Đại Hắc có thể đảm bảo an toàn cho anh thì anh sẽ cùng con trai cưng ra ngoài một chuyến.
Hoa Thiết Nhi dặn dò Thư Triển đừng bao giờ nói câu: ‘thuốc của đại vu không có hiệu quả’ trước mặt ông, sau đó quay về thuyết phục đại vu để ông tiếp tục cho Thư Triển ở lại. Không phải hắn quan tâm đặc biệt đến Thư Triển, ai bảo Thiên Tàn này yếu quá làm chi... ngay cả việc xây dựng cơ sở cũng không có phần cho anh.
Xá Ngu đại vu còn chưa nói gì, ba người nhóm Phòng Lợi đã hét ầm lên trước, sống chết không chịu để Thư Triển chăm sóc bọn họ.
Thư Triển đứng phía sau nghe bọn họ tranh nhau nói năng nhặng xị cả lên, cũng nhìn ra Xá Ngu đại vu không đồng ý, thế là anh đi đến bên cạnh Phạm Cương, chỉ tay vào hắn, nói: “Tôi, chỉ chăm sóc hắn.”
Trong mắt Xá Ngu đại vu, Phạm Cương gần như đã chẳng khác gì người chết. Ông vẫn còn bôi thuốc cho hắn thực chất là do không muốn đắc tội Hoa Thiết Nhi, bởi vì Phạm Cương là một trong số thị vệ của bát hoàng tử, không giống mấy kẻ lười nhác khác.
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 3 |