Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Vừa Mắt

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Lúc này Xá Ngu nghe Thư Triển nói chỉ chăm sóc một mình Phạm Cương, trong lòng lập tức vui vẻ.

Để Thư Triển chăm sóc Phạm Cương, ông chỉ cần cho đối phương một ít thuốc là xong, như vậy sẽ không sợ Thư Triển lãng phí quá nhiều thuốc, mà nếu Phạm Cương chết trong lúc đang được Thư Triển chăm sóc thì chuyện không liên quan gì tới ông. Thế cũng xem như vẹn cả đôi đường.

“Nể mặt bát điện hạ, ta có thể tiếp tục để cậu ta ở lại. Nhưng cứ như cậu ta nói đi, cậu ta chỉ chăm sóc một mình Phạm Cương, những người khác không cần tới cậu ta. Cậu ta cũng đừng mơ có thể động vào thuốc của ta.” Xá Ngu đại vu nói.

Hoa Thiết Nhi vừa định đáp ứng, Thư Triển đã lên tiếng ngay: “Thuốc của hắn, vẫn phải có.”

Xá Ngu đại vu nhíu mày nhưng vẫn đồng ý đáp: “Thuốc của Phạm Cương tất nhiên sẽ cho hắn.”

Ba người nhóm Phòng Lợi nghe Thiên Tàn nói sẽ không chăm sóc bọn họ, chỉ muốn chăm sóc mỗi Phạm Cương cũng lập tức hớn ha hớn hở, không còn đòi đuổi Thư Triển đi nữa. Đùa chắc! Không thấy bát điện hạ đang dùng ánh mắt như muốn phóng dao giết người trừng bọn họ à?

Còn Phạm Cương thì vẫn giữ im lặng, thậm chí không hề nói thuốc Thư Triển bôi cho hắn có gì đó là lạ, khiến vết thương của hắn đau muốn gần chết.

Hắn không nói, thứ nhất là vì thông cảm với Thiên Tàn này, không muốn Thư Triển bị đuổi ra khỏi nhà đá an toàn, ngủ bụi ngoài trời cùng những người khác. Thứ hai, hắn cảm thấy Thiên Tàn này hơi kỳ lạ, hắn cũng biết bản thân không nên mong đợi lung tung, thế nhưng... lỡ như hắn vẫn chưa tới lúc đi đến đường cùng thì sao?

Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Từ đầu đến cuối, Xá Ngu đại vu đều không một lần nhìn kỹ Phạm Cương, cũng bỏ qua việc màu sắc của thuốc bôi trên ngực và cổ hắn có gì đó sai sai.

Hoa Thiết Nhi tìm người khác đến chăm sóc ba gã thương binh kia. Trước đó đại vu cũng chỉ đổi thuốc chứ không phụ trách chăm sóc sinh hoạt cho bọn họ.

Bình thường các bệnh nhân đều tự chăm sóc lẫn nhau, chỉ những lúc ăn cơm mới có người thay phiên đưa đồ ăn đến cho bọn họ, cũng sẵn tiện giúp bọn họ giải quyết một số chuyện sinh lý.

Mới đầu, mấy gã đại hán đầu trọc còn tưởng sau khi có Thiên Tàn rồi thì họ sẽ không cần chăm sóc đám thương binh kia nữa. Ai ngờ bát điện hạ vẫn bảo họ cứ tiếp tục thay phiên nhau làm theo sắp xếp trước đó, tên nào tên nấy lập tức cảm thấy khó chịu. Họ là dũng sĩ, bắt họ đi làm thợ xây dựng là đã thiệt thòi lắm rồi, giờ còn muốn họ chăm sóc bệnh nhân ăn uống ngủ nghỉ nữa hả? Thế thì tên Thiên Tàn kia làm cái đách gì?

Tuy mấy gã đại hán biết được từ miệng nhóm người Phòng Lợi rằng bọn họ không muốn cho Thiên Tàn chăm sóc mình, nhưng mấy gã vẫn cảm thấy Thiên Tàn kia không biết tốt xấu chút nào.

Bảo cậu không chăm sóc thì cậu liền không để ý tới luôn hả? Người thì không thể động vào, chẳng lẽ cậu còn không cầm cái bô lên được, không rửa ráy đống phân nước tiểu trong đó được chắc? Cứ thế nói không cần chăm sóc là không thèm tới gần luôn à?

Không, người ta cũng không phải hoàn toàn không động vào ‘thùng chứa chất thải sinh hoạt’ kia, chỉ cần Phạm Cương cần, cậu ta vẫn sẽ cầm đến cho Phạm Cương dùng. Nhưng mà dùng rồi cậu ta cũng mặc kệ, chưa từng chủ động nói sẽ mang đi đổ rửa, mà bát điện hạ cũng không ra lệnh bắt buộc cậu ta làm mấy việc này.

Thế nên nhóm đại hán đầu trọc nhìn Thư Triển càng không vừa mắt, mơ hồ có ý tẩy chay anh, thậm chí chỉ cần bát điện hạ không có mặt, họ còn dám trắng trợn bắt nạt anh.

Màn bắt nạt đầu tiên mà đám đại hán thực hiện chính là không chia đồ ăn nước uống cho Thư Triển. Ban đêm, họ đều đưa đến cho ba người Phòng Lợi và Phạm Cương, chỉ là không có phần của anh.

Thư Triển nhìn thấy rõ những chuyện này nhưng anh vẫn bình tĩnh, nét mặt không hề thay đổi.

Anh cũng không muốn ở chỗ này lâu. Có lẽ vì các nhà nghiên cứu khoa học không quan tâm nhiều đến đạo lý đối nhân xử thế phức tạp của con người, nên dù anh có thể nhận thấy điều đó thì cũng quá lười để bù đắp.

Anh thà dành thêm nhiều thời gian để nghiên cứu “sức mạnh siêu nhiên” đột nhiên xuất hiện, sau đó quan sát phản ứng cụ thể của các loại dược liệu do anh phối chế trên người Phạm Cương còn hơn. Vậy thì một khi có chuyện, anh sẽ có thể kịp thời khắc phục.

Phạm Cương nhìn Thư Triển cho hắn ăn cơm nhưng bản thân anh lại không ăn gì, thế là hắn vừa ăn hai ngụm đã ra hiệu no rồi.

Thư Triển không phải lần đầu chăm sóc bệnh nhân, lúc cho bệnh nhân ăn cơm cũng khá là ra hình ra dáng. Anh còn cố ý ngâm thịt muối trong nước, đồng thời dùng cây dao nhỏ Xá Ngu cho lần trước cắt thịt thành từng miếng nhỏ rồi mới đút cho Phạm Cương ăn, để giúp hắn dễ tiêu hóa.

Phạm Cương khẽ uốn éo tránh đi.

Tay Thư Triển đang đưa miếng thịt đến lập tức dừng lại.

“Cậu... ăn đi, tôi... no rồi.” Phạm Cương cố hết sức nói.

Thư Triển nhìn bát thịt còn hơn phân nửa, tiếp tục nhét vào miệng Phạm Cương: “Ăn đi, anh cần thể lực.”

Bạn đang đọc Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienKeuSungXoeng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.