Nên Đánh Vẫn Phải Đánh
Phòng Lợi thính tai, nghe vậy liền hô lên: “Phạm thị vệ, anh không ăn thì để bọn tôi ăn cho, bọn tôi không đủ ăn đây! Bao nhiêu cũng không đủ!”
Thật ra Phạm Cương cũng đang rất đói, thấy Thư Triển không chịu ăn phần của hắn, hắn cũng không muốn cho người khác hưởng lợi, thế là không khách sáo nữa, thoáng cái đã ăn sạch miếng thịt to cỡ nắm tay.
Lúc này Thư Triển đã hồi phục kha khá tinh thần lực, đầu cũng không còn đau nhức như trước. Anh thấy Phạm Cương vẫn chưa tiêu hết nhiệt lượng thừa, thời điểm cho hắn uống nước bèn thuận tiện thông qua nước, truyền một số năng lượng mà anh cảm thấy có lợi với Phạm Cương vào cơ thể hắn.
Anh đã từng thử truyền thẳng năng lượng vào người Phạm Cương nhưng trên cơ bản là không làm được. Anh có thể tập hợp năng lượng rời rạc, chỉ là lúc anh muốn đưa những năng lượng này vào cơ thể Phạm Cương thì chúng đều không nghe theo lời anh.
Chuyện này khiến Thư Triển rất hoang mang, tại sao anh đưa năng lượng vào cơ thể mình hết sức dễ dàng nhưng truyền vào cơ thể người khác lại khó khăn như vậy?
Sau đó, anh tận dụng việc các loại thuốc có thể kèm theo năng lượng nên tập trung những năng lượng kia vào thức ăn, nước uống, cố gắng đưa vào người Phạm Cương, kết quả là thành công rồi!
Thư Triển nhíu mày, mặc kệ nhờ lý do gì, nếu đã thành công thì cứ thế thôi.
Thương tích của Phạm Cương quá nặng, chỉ dựa vào thuốc bôi chắc chắn không đủ, hy vọng những năng lượng này có thể giúp hắn nhanh chóng hạ sốt và lấy lại thể lực càng sớm càng tốt.
Phạm Cương uống xong bát nước, không biết có phải là ảo giác của mình không mà hắn cảm thấy bản thân khỏe khoắn nhẹ nhõm hơn, đồng thời cơ thể đã khôi phục được chút khí lực. Khi con người ta đang cực kỳ mệt mỏi, tinh thần vừa thả lỏng lập tức chìm sâu vào giấc ngủ.
Thư Triển thấy hắn ngủ thiếp đi thì ra khỏi nhà đá, tìm một khối đá cao rồi leo lên đó, chờ con trai cưng nhà mình về.
Lúc trời sắp tối, Đại Hắc lang thang một vòng bên ngoài rốt cuộc cũng chịu trở về. Thằng nhóc này coi như có lương tâm, về đến mà trong miệng còn ngậm một miếng thịt trùng.
Có đại hán đầu trọc trông thấy, muốn cướp liền bị Đại Hắc không chút khách sáo vung cho một vuốt.
Gã đại hán đầu trọc thấy trên làn da phủ đầy vảy của mình vậy mà lại có vết máu chảy ra, tức thì không dám tùy tiện trêu chọc Đại Hắc nữa.
Đại Hắc cứ thế nghênh ngang ngậm thịt chạy đến bên cạnh Thư Triển.
...
Đại Hắc phun miếng thịt trùng ra, nhớ kỹ baba không thể thấy máu bèn dẫm móng vuốt lên che chỗ bị đứt, ngẩng đầu sủa gâu gâu với anh.
Thư Triển không hề có ý định vạch móng vuốt cu cậu lên xem, chỉ xoa đầu nó: “Làm tốt lắm! Bây giờ có một vấn đề, ba con mười ngón tay không dính nước xuân, ở nhà dùng bếp gas, nồi cơm điện, lò vi sóng thì không thành vấn đề nhưng chỗ này là ngoài hoang dã, nhóm lửa chính là vấn đề lớn.”
Đại Hắc nghe hiểu, baba bảo nó đi tìm đầu bếp đến.
“Gấu!” Đại Hắc vứt thịt trùng lại, quay đầu tung vó chạy đi.
Thư Triển sửng sốt. Anh chỉ là nhàm chán nên nói đùa với con trai cưng một chút thôi mà, thằng nhóc này chạy đi làm gì thế?
Anh vừa định về phòng quấy rầy vị Xá Ngu đại vu kia, xem ông có công cụ nhóm lửa nào không, sau đó lại mượn thêm nồi niêu gì đấy.
Không đến 10 phút, Đại Hắc lại đuổi theo một người chạy trở về.
Hoa Thiết Nhi nhảy lên chỗ cao, nhìn thấy thịt trùng dưới chân Thư Triển, chớp mắt mấy cái, dường như đã hiểu ra chuyện gì: “Đây là hàng lậu Đại Hắc mang về cho anh à? Nó tìm Hỏa Nham Trùng từ đâu ra thế? Quanh đây không dễ tìm mấy con trùng này đâu.”
Hỏa Nham Trùng là một trong những con mồi tương đối phổ biến, tuy gần khu vực này khá là hiếm thấy nhưng nhìn chung vẫn nhiều hơn một tí so với những loài khác.
Thư Triển nhún vai, hỏi: “Có lửa không?”
“Gấu!” Đại Hắc nhảy lên, lắc lắc cái đuôi nhận công.
Thư Triển cho nó ánh mắt khen ngợi. Giỏi đấy, quả nhiên là trợ thủ đắc lực của baba.
Đại Hắc đắc ý lượn một vòng quanh Hoa Thiết Nhi, còn sủa một tiếng với hắn. Cu cậu cảm thấy bản thân cực kỳ có năng khiếu làm chó chăn cừu.
Hoa Thiết Nhi không thèm chấp nhặt một chú chó lắm lông, quay sang hỏi Thư Triển: “Anh chưa ăn tối à? Bọn chúng không đưa đồ ăn cho anh hả?”
Thư Triển không có nghĩa vụ che giấu giúp cái đám khốn kiếp cố ý tẩy chay anh, lập tức thừa nhận: “Ừ, không đưa.”
Sắc mặt Hoa Thiết Nhi sa sầm: “Tôi có phân chia đồ ăn cho anh. Chắc chắn là đám khốn kia trộm phần của anh rồi.”
Thư Triển vừa nhìn đã biết ngay dự định của thiếu niên barbie lực sĩ, chậm rãi nói: “Anh... đánh bọn họ, bọn họ sẽ... càng hận tôi hơn.”
Hoa Thiết Nhi lia mắt nhìn anh: “Đúng là thế. Nhưng nên đánh vẫn phải đánh, ít nhất đánh một trận cho bọn chúng biết anh không phải người bấm bụng chịu đựng, uy nghiêm của tôi cũng không thể xâm phạm.”
“Vậy cũng tốt, cứ đánh mấy lần nữa đi.” Thư Triển chỉ thịt trùng trên mặt đất, bản thân anh không nhìn mà chỉ hỏi: “Giúp tôi, nhóm lửa lên.”
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 4 |