Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tử Thích Khoe Khoang

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Hoa Thiết Nhi bật cười ha hả, cảm thấy Thiên Tàn này đặc biệt hợp khẩu vị hắn. Hắn thích người không biết sợ, lập tức chộp lấy miếng thịt: “Chờ chút.”

Hoa Thiết Nhi quay về nhà đá, mấy phút sau cầm theo một đống đồ vật đi ra.

Thịt trùng đã được rửa sạch, Hoa Thiết Nhi đặt giàn bếp lò xuống đất, cho một tảng đá vào trong, sau đó bắc một cái nồi lên bếp, xé thịt trùng thành từng khúc nhỏ rồi ném thẳng vào nồi nước đang đun nóng.

Hoa Thiết Nhi còn mang theo một bình nước sạch.

Đúng lúc Thư Triển đang rất khát, anh nói cảm ơn xong liền nhận lấy, đồng thời tò mò nhìn chằm chằm vào bếp lò.

Từ khi nhìn thấy mọi thứ trong nhà đá, anh đã biết xã hội nơi đây không phải thời nguyên thủy, lúc này nhìn thấy bếp lò tất nhiên cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng tảng đá đỏ rực trong đó là gì? Tại sao ném nó vào bếp lò là có thể làm nóng nhỉ?

Hoa Thiết Nhi nhìn ra anh đang tò mò bèn chỉ vào bếp lò nói: “Có phải anh chưa thấy bao giờ không? Đây là lò Phù Văn, bên trong là đá Hỏa Diễm, dùng phù văn để kích hoạt, rất tiện lợi.”

“Phù văn?” Thư Triển vô thức cảm thấy từ này rất quan trọng.

“Ừ, phù văn. Anh không hiểu cái gì là phù văn à? Người nhà anh chưa từng nói với anh hả?”

Thư Triển lắc đầu.

Hoa Thiết Nhi lập tức chỉ vào hoa văn trên đầu hắn, nói: “Anh thấy không? Đây chính là phù văn, có điều là phù văn chưa thức tỉnh. Chờ nó thức tỉnh rồi, phù văn trên đầu tôi sẽ đổi màu, các đường nét cũng sẽ nối liền với nhau tạo thành phù văn hoàn chỉnh.

Một khi phù văn thức tỉnh thì sẽ có được năng lực phù văn. Ví dụ như Xá Ngu đại vu, ông ấy đã thức tỉnh năng lực phù văn loại dã luyện mới có thể trở thành dã luyện sư.”

Thư Triển cái hiểu cái không.

Hoa Thiết Nhi vừa khuấy thịt trong nồi vừa chỉ lên đầu mình, cực kỳ tự tin nói: “Tuy bây giờ tôi chưa thức tỉnh nhưng tôi biết tôi mà thức tỉnh thì năng lực của tôi chắc chắn sẽ kinh thiên động địa cho xem! Thế nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều.”

Thư Triển vốn không định đáp lời, thế nhưng thấy thiếu niên đưa mắt nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là muốn anh tiếp nối cuộc hỏi đáp này, anh bèn thuận theo ý hắn, hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Hoa Thiết Nhi quả nhiên như được gãi đúng chỗ ngứa, tỏ vẻ khoe khoang nói: “Ở Thiên Trụ tinh chúng tôi, lợi hại nhất, được nhiều người tôn kính nhất chính là phù văn đại sư, mà tôi từ nhỏ đã đi theo vài vị phù văn đại sư học tập.

Tuy tôi chưa thể sử dụng năng lực phù văn nhưng tôi đã học xong tất cả kiến thức liên quan tới phù văn rồi. Các đại sư từng dạy tôi đều nói tôi chỉ còn thiếu mỗi bước thức tỉnh nữa thôi, chờ tôi thức tỉnh, trên đời này sẽ không có người nào lợi hại hơn tôi đâu.”

“À.” Thử hỏi trên đời này có thằng nhóc nào không thích khoe khoang!

Hoa Thiết Nhi chọc vào một miếng thịt, đầy tự tin chém gió tiếp: “Tôi chính là phù văn đại sư lợi hại nhất trong tương lai, không có người thứ hai đâu nhé! Anh đi theo tôi chắc chắn không lỗ.

Hơn nữa tôi đang thực hiện một nghiên cứu vĩ đại, chờ tôi thành công rồi, cho dù cả đời tôi không thức tỉnh, tôi cũng sẽ là phù văn đại sư lợi hại nhất, đảm bảo độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng!”

Thư Triển vốn không để lời nói của thiếu niên vào lòng: “Thịt ăn được chưa?”

“Tôi thì được, còn anh phải chờ thêm chút nữa.” Hoa Thiết Nhi bắt đầu cho gia vị vào nồi.

Thư Triển nhìn dáng vẻ ‘hào phóng’ kia của thiếu niên thì không còn miếng hy vọng nào đối với nồi thịt trùng này nữa, chỉ mong có thể nhét đầy bao tử là được.

Chỉ chốc lát sau, mùi thịt thơm ngon bay ra từ trong nồi, ngay cả Thư Triển từng thưởng thức rất nhiều món ngon vật lạ cũng không nhịn được hít hà.

“Chờ tí, xong ngay đây.” Hoa Thiết Nhi khuấy nhanh hơn để thịt không dính vào đáy nồi.

Đại Hắc cũng bị mùi thịt này hấp dẫn, cái đầu to nhích lại gần, rất muốn liếm một miếng.

Hoa Thiết Nhi đẩy mạnh nó ra: “Mày dám cắn bản hoàng tử, nồi thịt này chắc chắn không có phần của mày.”

“Gấu!” Đại Hắc nhe răng.

Thư Triển: “Cẩn thận cái nồi đi, nó mà lật một phát là tối nay tôi ăn thịt một người một chó các cậu luôn.”

Đại Hắc và Hoa Thiết Nhi đang định giáp lá cà đồng loạt giật bắn mình, cả hai đều ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cuối cùng thì thịt cũng chín, Hoa Thiết Nhi dùng thìa múc một bát cho Thư Triển, tất nhiên không thể thiếu một bát cho mình.

Đại Hắc thèm ăn, sủa gâu gâu réo gọi.

Thư Triển thổi miếng thịt, chờ nó nguội rồi thì nếm thử, sau đó sờ đầu chó của Đại Hắc: “Ngoan, con không ăn cái này được.”

Đại Hắc: “Gâu gâu gâu!” Cái gì con cũng ăn được hết á baba!

Thư Triển nhìn con trai cưng ra vẻ đáng thương, lập tức rửa đi rửa lại miếng thịt trong nước sạch rồi mới đút cho Đại Hắc.

Đại Hắc ngoài miệng ăn mà trong lòng đầy bất mãn: Con thật sự ăn được mọi thứ mà, sao lần nào baba cũng không tin con hết vậy?

Bạn đang đọc Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienKeuSungXoeng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.