Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tàn Biết Chế Thuốc

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

“Cậu đã làm gì?”

Rốt cuộc thì Xá Ngu đại vu cũng để ý thấy thuốc bôi trên miệng vết thương của Phạm Cương có màu sắc khác hẳn với loại thuốc dán ông đưa cho Thư Triển. Ông đứng thẳng người dậy, hết sức khó tin chất vấn Thư Triển.

Thư Triển thành thật đáp: “Tôi, đổi thuốc.”

Xá Ngu đại vu ngây ngẩn cả người: “Cậu nói... cậu đổi thuốc?”

Thư Triển gật đầu.

Xá Ngu gần như cà lăm hỏi: “Cậu cậu... cậu đổi thuốc gì?”

Thư Triển suy nghĩ một lát rồi nói rõ: “Tôi lấy thuốc ngài đưa cho tôi, lần nữa... phối chế lại.”

Xá Ngu nghe không hiểu từ ‘phối chế’ này, nhưng ông nhìn hiểu động tác tay của Thư Triển, trông ông như thể càng thêm sửng sốt: “Cậu nói cậu biết chế thuốc? Cậu biết chế thuốc ư? Một Thiên Tàn như cậu? Sao có thể?!”

Lúc Xá Ngu đại vu bị Thư Triển mời đi xem thử tình trạng của Phạm Cương, nhóm ba người Phòng Lợi tên nào tên nấy đều duỗi cổ xem trò vui. Bọn họ đều ước gì Xá Ngu đại vu sẽ thẳng tay dạy dỗ cái tên Thiên Tàn đáng ghét kia một trận, không chỉ đuổi khỏi nhà đá mà tống cổ ra khỏi lãnh địa của bát điện hạ luôn càng tốt.

Thế nhưng bọn họ chẳng những không chờ được đến lúc Xá Ngu đại vu mạnh mẽ lên án Thiên Tàn kia, ngược lại còn chứng kiến cảnh tượng bọn họ không tài nào hiểu được.

Đại vu đang nói gì cơ? Đại vu vậy mà nói tên Thiên Tàn kia biết chế thuốc hả? Nói đùa hay gì thế? Ha ha ha!

Đứng trước lời chất vấn của Xá Ngu, Thư Triển lần nữa chỉ vào Phạm Cương, không nói thêm chữ nào khác.

Xá Ngu đại vu nhìn theo ngón tay Thư Triển, lúc này mới hiểu rõ ý anh.

Sự thật thắng hùng biện, thương tích của Phạm Cương có chuyển biến tốt đẹp, thuốc bôi trên vết thương cũng có màu sắc khác biệt. Khi loại trừ tất cả những điều không thể, vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất...

Ở nơi này, không ai ngoài Xá Ngu ông biết chế thuốc, có thể chữa thương. Vậy nếu thuốc bôi trên người Phạm Cương chẳng hề dính dáng gì đến ông thì chỉ có thể liên quan tới người chăm sóc hắn mà thôi.

“Cậu...” Xá Ngu đại vu muốn nói ‘ta không tin’, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, ông đành phải đổi sang cách nói khác: “Cậu chế lại một phần thuốc nữa cho ta xem thử đi. Thực hiện trước mặt ta luôn.”

Xá Ngu đại vu đưa ra yêu cầu này, ở bất kỳ nơi nào của Thiên Trụ tinh đều sẽ bị xem là hành vi vô lễ, thậm chí là sỉ nhục và khiêu khích.

Bất luận dược tề sư (nhà điều chế thuốc) nào, trừ khi đối mặt với người thân cận hoặc là trong một vài trường hợp đặc biệt, không thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiến hành chế thuốc ngay hiện trường, trước mặt người ngoài.

Nếu đổi thành một dược tề sư khác đưa ra yêu cầu này bằng giọng điệu như của Xá Ngu đại vu, vậy xác định chính là hành động kết thù.

Mà sau khi Xá Ngu buộc miệng nói ra yêu cầu như vậy cũng cảm thấy hơi hối hận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thư Triển, ông nhanh chóng bình tĩnh lại. Cùng lắm chỉ là một Thiên Tàn, mà Thiên Tàn thì sao có thể biết chế thuốc được? Chắc chắn tên này đang nói dối, hoặc là mèo mù vớ cá rán, nhặt được năng lượng tệ, chỉ đơn giản là trùng hợp thôi.

Ông còn nghi ngờ liệu có phải bát hoàng tử điện hạ đã lén cho Thiên Tàn này loại thuốc quý giá nào đó mà cậu ta không biết nhìn hàng, lại đi dùng lên người Phạm Cương hay không. Còn lý do tại sao bát điện hạ sẵn sàng đưa thuốc trung cấp, cao cấp cho một Thiên Tàn... khụ, tối qua ông đã nghe thấy cả rồi.

Thư Triển còn đang lo không đủ nguyên vật liệu, Xá Ngu đưa ra yêu cầu này ngược lại là đúng với mong muốn trong lòng anh. Anh không biết dược tề sư ở nơi này quý giá thế nào nên thản nhiên gật đầu.

Xá Ngu thấy anh đồng ý, lập tức lôi kéo anh đi vào căn phòng cách vách.

Bên này bày biện đủ loại thảo dược trân quý ông mang đến. Trước đó ông không nỡ để Thư Triển chạm vào nhưng bây giờ ông lại nói với Thư Triển: “Cậu muốn loại nào cứ nói cho ta, ta sẽ đi chuẩn bị.”

Thôi được rồi! Nói thế nào Xá Ngu vẫn không tin Thư Triển nỡ bỏ qua dược liệu của ông, nên ông thà tự mình thu thập giúp anh cũng không muốn để Thiên Tàn ‘cái gì cũng không hiểu’ động vào.

Thư Triển đã sớm quan sát những thực vật này nên có thể lập tức chỉ rõ từng thứ mình cần: “Cái này, cái này nữa, còn có...”

Thư Triển chỉ mấy loại, có loại cần lá, cái thì cần rễ, cái lại cần quả.

Xá Ngu cực kỳ đau lòng, nhất là loại cần rễ, thế nhưng ông quá tò mò rốt cuộc Phạm Cương làm thế nào có thể chuyển biến tốt hơn, bèn nghĩ cứ để mặc Thiên Tàn này quậy phá một lần đi. Nếu cậu ta gạt người, ông sẽ nói lại chuyện này cho bát điện hạ, để bát điện hạ bồi thường tổn thất của ông.

“Chờ chút!”

Thư Triển nghiêng đầu, ý hỏi: Sao thế?

Xá Ngu đại vu nói: “Ta mời bát điện hạ đến đây một chuyến đã.” Muốn người ta bồi thường thì phải cho đối phương nhìn thấy chứng cứ, nếu không, có người thổi gió bên gối khiến bát điện hạ nghĩ ông đổ oan cho Thiên Tàn này thì biết làm sao?

Bạn đang đọc Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienKeuSungXoeng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.