Thiên Tàn Này Khá Là Thần Kỳ
Lúc Hoa Thiết Nhi nghe thấy tiếng huýt còi của đại vu liền nhận ra ông đang gọi hắn. Tiếng còi để báo hiệu cho lãnh chúa khác với tiếng còi kêu gọi lãnh dân bình thường.
Hoa Thiết Nhi còn đang nghĩ có phải Phạm Cương bị thương nặng quá nên không qua khỏi, đại vu gọi hắn qua để đưa người đi chôn cất hay không.
Phạm Cương là hộ vệ được phụ vương ban cho hắn, xem như một trong số nhóm dũng sĩ theo hắn đến nơi này, là người có địa vị cao nhất ở đây ngoài hắn và đại vu.
Ấn tượng của Hoa Thiết Nhi về Phạm Cương không tốt cũng không xấu. Phạm Cương cũng tương đối thức thời, sau khi đến thì thành thành thật thật làm việc, không hề giống đám người trước kia phụ vương phái đến cho hắn, lúc nào cũng chỉ muốn “chỉ đạo” hắn.
Lần này, thân tín và những người thuộc lực lượng của hắn đều không đi cùng, đây cũng là kết quả sự thỏa hiệp nhưng không cam tâm của phụ vương hắn.
Thỏa hiệp - đồng ý cho hắn một vùng lãnh địa, để tự hắn phát triển, không tiếp tục quản thúc hắn ở vương thành nữa.
Còn không cam tâm chính là tịch thu toàn bộ nhân thủ của hắn, bao gồm cả tài sản và những thứ khác. Lại đưa cho hắn một đám vừa chuyên gây rối vừa khó đối phó, lấy danh nghĩa tốt đẹp là trau dồi năng lực lãnh đạo cho hắn. Đã vậy còn 'tặng' hắn một vùng lãnh địa cực kỳ cằn cỗi, ném hắn tới cũng với cái cớ rèn luyện.
Phụ vương vẫn còn bảo tháp đại vu cử ra một đại vu đi theo hắn, chẳng qua là vì không thể phá vỡ lệ cũ.
Nhưng Hoa Thiết Nhi không quan tâm, hắn tin bản thân chắc chắn có thể xây dựng lãnh địa thật tốt, cũng đủ sức huấn luyện lại cái đám khốn kiếp lười biếng, cứng đầu này.
Nói thật thì Phạm Cương cũng không phải phụ vương tự muốn cho hắn, mà là từ đại ca hắn. Đại hoàng tử Trấn Hải quốc góp lời với phụ vương của họ, tỏ ý vì nghĩ cho sự an nguy của hoàng tử, thể nào cũng phải phái một người đáng tin cậy qua, phụ vương hắn mới bất đắc dĩ đưa Phạm Cương cho hắn.
Nhưng dù là thế, Phạm Cương chỉ là một trong những kẻ yếu nhất thuộc đội thị vệ của quốc vương, đến nay vẫn không hề thức tỉnh, cùng lắm là có võ nghệ cao cường mà thôi.
Có điều, suy cho cùng thì Phạm Cương không có thù hận gì với hắn, tuy vẫn đang phụ trách giám sát hắn nhưng làm việc cũng coi như đáng tin. Nếu giờ Phạm Cương chết đi, hắn kiểu gì cũng phải tự mình tiễn đưa một chuyến. Được chôn cất dưới tay hoàng tử chính là vinh dự tối cao của dũng sĩ.
Hoa Thiết Nhi đã nghĩ xong nên an táng Phạm Cương ở chỗ nào, kết quả...
Xá Ngu đại vu nói hắn biết ông gọi hắn đến đây chỉ là vì Thiên Tàn hắn dẫn về lại gây ra chuyện!
Lúc này mới trôi qua có ba ngày thôi mà đại vu đã gọi hắn đến tận hai lần vì Thư Thư.
“Thư Thư thế nào?” Hoa Thiết Nhi hỏi, cũng lặng lẽ ngăn trước người Thư Triển.
Hắn còn âm thầm đánh mắt ra dấu cho anh, tỏ ý: Nhìn đi, thời điểm mấu chốt vẫn là bản hoàng tử đây hữu ích, nhìn Đại Hắc của anh xem, nó đã sớm chạy ra ngoài chơi giỡn rồi còn đâu.
Thư Triển nhìn hiểu ánh mắt Hoa Thiết Nhi: “...”
Xá Ngu đại vu không chú ý tới hai người đang mắt đi mày lại, chỉ trầm giọng nói: “Điện hạ, ta có một việc muốn thỉnh giáo ngài. Xin hỏi ngài có cho Thư Triển một ít thuốc trung cấp, cao cấp quý giá không?”
Hoa Thiết Nhi kinh ngạc: “Đâu có đâu. Thuốc của ta dùng hết trên đường rồi, ngài không biết à?”
Lãnh địa cách vương thành rất xa, dọc đường họ đi đến đây không quá yên bình, những loại thuốc trung cấp, cao cấp hắn mang theo đã sớm sử dụng hết. Nếu không phải vì thế thì Phạm Cương cũng không rơi vào tình trạng bị thương nguy kịch, khó lòng cứu chữa.
Xá Ngu đại vu không ngờ bát điện hạ vậy mà thật sự nỡ dùng hết số thuốc trên người hắn để chữa trị cho những người khác, bèn hơi khựng lại.
Hoa Thiết Nhi không hiểu, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Xá Ngu đành phải nói ra sự thật: “Thư Triển nói cậu ta có hiểu biết về thuốc, còn nói thuốc cậu ta mới chế ra cứu được Phạm Cương.”
Hoa Thiết Nhi há hốc mồm, quay đầu nhìn Thư Triển.
Thư Triển gật đầu với hắn, bày tỏ những gì Xá Ngu đại vu nói đều là thật. Thư đại quốc bảo anh đây chính là lợi hại như thế đấy!
Hoa Thiết Nhi lập tức vương tâm vui vẻ, cảm thấy Thư Thư không hổ là Thiên Tàn dám đánh thẳng vào mặt hắn, những việc anh làm đều không theo lẽ thường.
Nhưng mà hình như bom này nổ hơi bị lớn thì phải? Thiên Tàn hiểu biết thuốc, còn biết chế thuốc nữa à? Chuyện này giống như có ai đó bảo rằng một người thường không thức tỉnh đánh bại được mười Người Thức Tỉnh vậy, nói nôm na chính là kể chuyện cười.
Nhưng người của mình, thế nào cũng phải nắm trong tay, dù đối phương khoác lác, hắn vẫn sẽ vỗ tay khen nổ rất kêu!
Đăng bởi | TienKeuSungXoeng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2 |