Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời thì thầm của gió

Tiểu thuyết gốc · 1676 chữ

Xiao muốn chết.

Đó là ước nguyện duy nhất và cuối cùng của anh lúc này.

Trong suốt cuộc sống kéo dài hơn hai nghìn năm qua mà có lẽ, khi nhìn lại, không có bất cứ thời khắc nào đủ hạnh phúc để Xiao muốn quay về.

Anh đã phải chịu đựng quá nhiều thứ. Đến nỗi mà cơn đau, đối với anh mới là điều bình thường. Và vào một khoảnh khác nhẹ nhàng nào đó, anh sẽ ngạc nhiên về nó. Trong suốt quãng thời gian còn nhỏ, Xiao đã bị giam cầm và ép buộc bởi người chủ cũ. Phải ra tay với những sinh mệnh anh cho rằng đáng được cứu rỗi, và bất lực khi không thể chống lại vận mệnh.

Sau khi được Morax cứu. Anh đã rất biết ơn. Và vì biết ơn đó, anh lưu lại bên cạnh ngài như một việc đáp lễ. Nếu hỏi Xiao khi ấy có hối hận khi đã vụt mất cơ hội tự do không? Anh sẽ không. Anh quá mờ mịt để tự chủ, và đi theo Morax là một lựa chọn đến khi anh chết vẫn sẽ cảm thấy đúng đắn. Mặc cùng đúng đắn ấy có đau đớn đến ngút trời. Xiao chinh chiến với Morax trong thời gian còn lại của chiến tranh Archons, chấp nhận tất thảy tàn sát của chiến tranh, chứng kiến tất cả máu lửa, oán than và gào thét.

Qua thời kì chiến tranh, Rex Lapis cử anh và bốn vị dạ xoa khác cho công việc thủ hộ Liyue. Xiao chấp thuận. Một cách mà anh cho là ngoan ngoãn nhất. Dẫu biết thứ anh phải đối đầu đáng sợ và nguy hiểm thế nào. Đó là vận mệnh. Lời của ngài, chính là vận mệnh. Vận mệnh đó từng chút một, khiến cho Xiao tận mắt nhìn thấy cái chết của anh chị mình.

Đau đớn khi bị sát nghiệp quấn lấy, rồ dại khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, tàn sát lẫn nhau đến chết, hóa mình vào bóng tối thăm thẳm.

Người cuối cùng còn lại, chỉ có Xiao. Chứng khiến tất thảy và không thể rời đi cùng. Vì Rex Lapis đến quá đúng lúc. Níu lấy đôi cánh muốn rời đi, và Xiao, một cách thần kì vẫn sống sót.

Nếu hỏi Xiao có oán trách không? Anh không. Ngài của anh đã cứu anh và nếu ngài muốn anh sống, đó sẽ là một đặc ân mà Xiao dù thế nào cũng sẽ nhận lấy một cách trân trọng. Nhưng thời gian qua đi, dạ xoa cuối cùng dù thế nào cũng chỉ còn có một, gánh nặng sát nghiệp là quá lớn đối với cơ thể nhỏ bé kia.

Xiao cũng biết mệt. Đau đớn và đau đớn. Suốt cả một đời, đã có khi nào anh cảm thấy hạnh phúc chưa? Đến nỗi khi chết đi, đó là nơi anh muốn nhìn lại? Xiao tự hỏi, khi anh nằm vùi trong tuyết trắng.

Tuyết rơi rồi. Tuyết có thể che đi vết máu nhớp nhơ của dạ xoa, có thể che lấp tất cả yếu đuối mỏi mệt của anh lúc này, tuyết có thể giúp anh no bụng, dẫu anh biết không tốt. Nhưng ít nhất. Nó có thể lấp đầy cái trống rỗng trong bụng, hoặc có lẽ cả trong lồng ngực của Xiao.

Dạ xoa cựa mình, ngồi dậy. Cái đau đớn ở bả vai thắt lại khi anh cố gắng di chuyển. Xiao không còn đủ sức để chú tâm đến nó nữa. Đau đớn quá mức làm cơ thể anh chai lì và không còn phản ứng lại. Xiao chỉ vô thức vồ lấy tuyết, rồi nhồi nhét vào miệng. Nó lạnh.


Lạnh lẽo như rất nhiều năm về trước.

Xiao ngẩn người ngồi trên nền tuyết trắng. Tuyết vẫn rơi. Hóa ra là vậy. Tuyết vẫn sẽ rơi dẫu năm qua tháng lại, thời gian vẫn trôi và mọi thứ cũng đổi thay. Bao nhiêu năm rồi, mọi thứ vẫn vậy. Còn Xiao chỉ như một chú chim nhỏ mắc kẹt trong trần thế hỗn độn, vô thức vùng vẫy.

Và Xiao không chạy theo kịp thời gian nữa rồi. Anh chỉ là chú chim nhỏ lạc hướng. Già yếu rồi, vẫy vùng không được nữa. Xiao, suy cho cùng vẫn không thể sánh với trời đất. Anh muốn nghỉ ngơi.

Hai ngày sau đó, Xiao đã quyết định cho cái chết của mình. Anh không ngỏ lời trước với Zhongli, cái tên mới của Rex Lapis. Vì trước đó vài hôm, ngài cũng đã có thể dễ dàng từ bỏ anh như vậy.

Tuy rằng cuối cùng thì Zhongli vẫn tồn tại trên trần thế, nhưng khế ước cuối cùng đã biến mất. Và Xiao phải rời đi. Liyue đã không còn quá cần anh nữa. Như Zhongli đã nói. “Anh đã hoàn thành nhiệm vụ".

Vậy có lẽ lời nói của ngài? ngài nói vậy là ngài đã không cần anh nữa..thật sự không cần anh nữa sao!

Xiao vốn dĩ định chết trong một trận chiến, như một cách hợp lý nhất. Nhưng đến cuối cùng, Xiao đã suy nghĩ lại. Nếu đã chết, anh muốn chết một cách ít khổ đau hơn.

Xiao đến thăm Zhongli vào một chiều muộn.

Đối với những ngày cuối cùng, anh muốn nhìn thấy chấp niệm duy nhất của cuộc đời mình.

Anh đã gặp Zhongli ở một quán trà, nơi vốn dĩ anh không thường lui đến. Có lẽ là trong trực giác, có thứ gì đó bảo với anh rằng ngài đang ở đây, và Xiao ghé đến một cách vô thức.

Zhongli đang thưởng trà, với một người bạn của ngài. Như mọi lần, Xiao luôn nhìn về Zhongli của anh trước khi chuyển sự chú ý của mình đến với người ngồi gần ngài.

Người ngồi gần ngài thấy Xiao để ý đến mình thì mỉm cười vẫy tay. Như một cách lễ phép với bạn của Zhongli, Xiao gật nhẹ đầu chào hỏi lại Childe.

Xiao thở dài trong lòng rồi nhìn về phía ngài, anh bước đến gần ngài và chào ngài. Zhongli mỉm cười, một nụ cười đặc trưng khi anh thấy Adepti của mình.


𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Xiao đến thăm ta à?" 
 𝐗𝐈𝐀𝐎:” Vâng"

Câu trả lời làm Zhongli khá ngạc nhiên. Thông thường, Xiao sẽ chỉ tìm đến ngài khi có việc cần, hoặc khi có lệnh triệu tập.

Zhongli hướng tay về phía chiếc ghế trống cạnh mình, ra hiệu cho Xiao ngồi xuống.

Dạ xoa nghe theo, cố gắng ngồi một cách yên tĩnh để không làm phiền cuộc nói chuyện của ngài và người bạn.

Zhongli tiếp tục câu chuyện dang dở của mình, và như thường lệ, Childe vui vẻ đùa theo từng câu nói của ngài.

Xiao chỉ yên lặng ngồi. Anh cố gắng nghe từng câu nói của ngài, khắc ghi chất giọng trầm ấm và dịu dàng tận đáy lòng. Anh chỉ đôi lần nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt hoàn mĩ của ngài, rồi lại ghi thêm một chút xinh đẹp vào trái tim.

Đáng lẽ ra Xiao vẫn sẽ ngồi như thế, cho tới khi hai người nói chuyện xong, hoặc một trong ba ra về. Nhưng Zhongli của anh không để mọi thứ diễn ra một cách nhàm chám. Không bao giờ. 
Zhongli quay sang hỏi Xiao, một cách hóm hỉnh và vui vẻ.

𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Em nghĩ sao về câu chuyện, Xiao?"

Điều đó làm dạ xoa thấy bối rối. Anh chưa bao giờ giỏi trong việc giao tiếp, nhất là trong những trò đùa. Anh nghĩ thế, vì anh thấy cả Zhongli và người bạn đều đang cười. Anh chỉ đến để ở bên cạnh ngài thôi, một cách im lặng, như mọi khi. Nhưng có vẻ hôm nay không giống vậy.

𝐗𝐈𝐀𝐎:” Thưa ngài. Tôi nghe không hiểu."

Giọng Xiao hơi cứng lại, và anh cảm thấy ngượng ngùng. Anh đang suy nghĩ thêm về việc lần sau sẽ đứng thật xa để quan sát Zhongli thay vì ngu xuẩn đến gần thế này.

𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Không sao đâu Xiao. Thả lỏng nào, ta làm khó em rồi."

Zhongli ra sức trấn an dạ xoa, rằng việc không hiểu một trò đùa không phải là điều gì to tát. Nhưng Xiao cảm thấy bối rối vì điều đó. Mặc khác, anh cảm giác mình khá...dư thừa. Thế nên Xiao lễ phép đứng dậy, mặc dù Zhongli đã cố gắng giải thích. Xiao cúi người, và tạm biệt.

𝐗𝐈𝐀𝐎:” Tôi sẽ đến thăm và xin lỗi vào một dịp khác. Thưa ngài"

Trước khi Zhongli có thể cản lại, Xiao đã rời khỏi.

Và, trước khi đi, anh thấy gì?

Nghe giọng nói bất an của Zhongli và sự trấn an chứa đựng tình cảm lạ kì của "người bạn".

Thấy, qua tóc rối và gió rít, người bạn nhìn Zhongli Thân mật?.

Mặc cho cái đắng nghẹn xâm chiếm cuống họng. Dạ xoa vẫn rời đi. Không quay lại. Đúng hơn là không dám quay lại.

Lần thứ hai dạ xoa đến thăm đế quân là

hai ngày sau đó.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Xiao ở một mái nhà cách đế quân thật xa. Xa như vậy, nhưng đắng vẫn đắng. Cái vị đắng ngắt cuộn trào từ đáy lòng, lên đến cổ họng, rồi dừng lại đó. Cứng ngắc, nghẹn ngào.

Dạ xoa đưa tay, ôm lấy trái tim mà từ lâu không biết có còn hay không. Có lẽ không. Vì anh thấy nó trống rỗng. Trái tim đó có lẽ đã được dạ xoa cẩn thận moi ra, dâng cho vị thần kia ngay lần đầu họ gặp mặt. Khi mà Xiao trót mê mẩn với mái tóc sẫm màu đó, với đôi mắt ánh kim xinh đẹp dịu dàng, với đường nét khuôn mặt, với lồng ngực vững chãi, với hơi ấm vốn chẳng nên có ở một vị thần Geo.

Bạn đang đọc Mối Tình Đơn Phương sáng tác bởi Lachire
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lachire
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.