Lời chưa thể nói
Xiao yêu ngài từ lần đầu gặp gỡ. Và sau hơn hai nghìn năm bầu bạn. Đó không còn là tình yêu không còn là sự kính trọng nghe lệnh của một dạ xoa với chủ. Nó là một thứ gì đó trân quý hơn, dịu dàng hơn, day dứt hơn.
Và có lẽ, chấp nhận hơn, bao dung hơn. Khi dạ xoa tận mắt thấy được vị thần của mình cười với người kia.
Họ đứng gần nhau. Song song, vui vẻ. Họ có vẻ hợp với nhau. Một cách kì lạ mà chính Xiao phải đau đớn chấp nhận.
Người kia xứng với vị thần hơn anh. Xiao nhận thức rõ ràng.
Và điều duy nhất Xiao có thể làm, là an phận chấp nhận.
Dạ xoa rời đi sau đó. Đến không ai biết, đi không ai hay.
Lần thứ ba. Xiao đang làm nốt nhiệm vụ gần đó thì bắt gặp Zhongli và người bạn của ngài, họ có vẻ lúc nào cũng đi cùng nhau nhỉ, anh thì cực khổ mệt nhọc bảo vệ vùng đất này đến hơi thở cuối cùng còn ngài và người đó.. hazz thôi bỏ đi.
Họ đi dạo cùng nhau. Dọc bãi biển của Liyue. Vùng đất mà Morax đã chiến đấu, Rex Lapis đã xây dựng, năm vị dạ xoa đã thủ hộ.
Thưởng thức vẻ đẹp chính tay Zhongli tạo ra. Còn Xiao, vừa đánh quái xong.. Xiao trên một gốc cây cách ngài 7 bước chân nhưng anh cảm thấy anh ở xa lắm, thật xa. Anh không có can đảm để đến chào hỏi vì anh sợ.. anh chỉ biết nằm rũ rượi sau một trận chiến. Cơ thể anh đầy vết thương. Máu chảy, và anh thì không thể quan tâm chúng hơn.
Vì thứ duy nhất thu hút anh bây giờ là cái đau âm ỉ trong lồng ngực trống rỗng, là vị mặn chát trong cổ họng, là cay xé nơi khóe mắt. Nỗi đau bao trùm anh. Không chỉ thể xác mà còn là linh hồn.
Rõ ràng là hai thế giới mà.
Thế giới của ngài bây giờ rất yên ấm. Người dân sống bình an nhưng đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân, phố thị phồn hoa và chiến tranh đã đi vào dĩ vãng. Ngài cũng vậy, có người quan tâm và có cuộc sống như ý muốn.
Thế giới của dạ xoa? Còn gì đâu? Mất cả rồi. Thế giới của anh trống rỗng. Anh chị rời đi rồi, có lẽ đang chờ anh. Bạn bè anh không có, người dân không còn cần anh. Đế Quân của anh cũng vậy. Người anh thương anh không thể với, người thương anh không còn một ai.
Xiao bây giờ trống rỗng, vô vọng. Cơ thể anh rách nát, linh hồn anh lụi tàn. Cái đau dai dẳng sẽ bám theo anh đến suốt cuộc đời, anh không chống lại mãi được. Anh sợ có một ngày mình sẽ mất kiểm soát, vô tình làm hại người khác. Vậy tại sao không chấm dứt nó trước khi xảy ra?
Xiao nằm trên cây, nhìn 2 người đi xa. Anh mỉm cười. Thật dịu dàng, cũng thật xót xa.
" Chúc phúc cho người. Chúa của tôi "
“ Gửi đến người
Gió xuân ấm áp nhất
Gió hạ nhẹ nhàng nhất
Gió thu tốt đẹp nhất
Gió đông thơm nồng nhất ”
Vì tương lai của ngài, có người khác an ủi bầu bạn rồi.
Xiao không sánh với đất trời được.
Xiao muốn chết.
Đó là ước nguyện duy nhất và cuối cùng của anh. À không.. không phải cuối cùng, anh còn muốn nói ra tình cảm của mình, nhưng anh không có can đảm. Vì suy cho cùng, tình cảm của Đế Vương là thứ ngay cả ước Xiao cũng không dám nghĩ tới.
Vị Dạ xoa cuối cùng chết.
Ở một nơi không ai tìm được.
Anh giấu mình ở khối đá đầu tiên. Nơi bức tượng của vị thần lần đầu được đục đẽo thành. Nay đã bị thời gian mài mòn nhẵn mịn.
Nơi ấy nằm trong một hang động tối. Có loài hoa trắng kiêu ngạo nở rộ bên dưới chân Quân Vương, để lại một mùi hương mềm mại, luyến lưu. Dạ xoa lần cuối cùng, trước khi chết cả gan mạo phạm vị thần.
Anh chậm chạp, cẩn thận trèo lên tượng đài, cố gắng không làm hỏng thứ gì. Rồi ngồi vào lòng vị thần, co người lại.
Tượng không ấm. Nhưng trong trí nhớ của Xiao, lồng ngực của vị thần ấm lắm.
Cái ấm áp đó ôm lấy thân xác của Xiao, khi anh thở đều, thở đều rồi chìm vào giấc ngủ. Vòng tay vị thần luôn ấm áp như vậy. Nhịp thở của dạ xoa chậm dần, rồi lụi tàn. Thần ôm lấy anh, đưa anh đến cõi mộng, trả chim về trời.
Xiao ra đi với trái tim lưu ly sớm đã vỡ tan, với cõi lòng giấu kín trong gió ngàn, với ánh mắt không cầu đáp lại.
Dạ xoa chết ở một nơi không ai biết đến. Có lẽ khi xác thân mục rữa, hòa về lại với đất cũ, cũng không có ai hay.
Khi dạ xoa rời khỏi trần thế. Vị thần của anh đang uống trà trong phòng một mình đột ngột thấy tim mình nhói lên, chén trà trên tay rơi xuống nền một tiếng choeng vang lên, một cảm giác khó tả chạy trong cơ thể ngài, ngài cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó lúc xưa đã rất trân trọng. Ngài vô thức gọi tên anh “ Xiao..” ngài gọi anh, ngài đang gọi anh sao anh khổng trả lời ngài vậy Xiao…
2 hàng nước vô thức từ đôi mắt Đế Quân rơi xuống. Khi xưa ngài gọi tên anh, anh sẽ đến ngay mà, ngài nhận ra rồi, Xiao à ngài cũng yêu em, Đế Quân này yêu em như cách em yêu ngài. Bây giờ ngài nên kiếm em ở đâu đây, ngài chỉ biết khóc thương cho Xiao, ngài không biết thân xác anh ở đâu.
Cái chết của người, đổi lại lời đáp trả tình cảm và những giọt nước mắt của thần.
Đáng không?
Có lẽ.
Nếu hỏi Xiao có hối hận không?
Anh có.
Nếu lúc đó anh mạnh dạng hơn mở lời yêu với đối phương thì có lẽ.. hoặc nếu ngày ấy anh không phải lòng vị thần kia, anh sẽ rời đi.
Tuy biết phía trước mờ mịt, nhưng bản năng của chim trời là vỗ cánh bay đi, Xiao sẽ chao lượng trên trời, dẫu cho vô định.
Nhưng cuối cùng, một ánh mắt đổi một trái tim. Xiao vẫn buộc mình bên cạnh ngài.
Rồi phía trước có đớn đau cô độc, có cắn rứt day dứt, Xiao vẫn nhìn về Đế Quân, rồi chấp nhận.
Nếu hỏi Xiao có oán trách hay không?
Anh có. Thưa ngài. Anh đã quá đớn đau.
Nếu ngày ấy ngài để Xiao rời đi cùng anh chị, có lẽ anh đã không phải dày vò lâu thế này.
" Xin ngài, buông tha cho tôi, tôi muốn chết "
đó là câu nói vô thức lặp đi lặp lại trong đầu khi anh chịu đựng những dày vò của nghiệp chướng.
Không phải van nài món nợ nghiệp kia. Mà là van nài vị thần vĩnh viễn không nghe thấy.
Nhưng cuối cùng, khi nhìn dáng vẻ một mình, nhìn bóng lưng cô độc của Đế Quân, anh vẫn không nỡ buông dù chỉ một ánh mắt oán than. Nếu anh đi, sẽ chẳng còn ai nhớ về Morax, về Rex Lapis, về Zhongli. Sẽ chẳng còn ai bầu bạn cạnh ngài. Nên Xiao, đến cuối cùng vẫn ở lại.
Sau tất cả, dẫu thế giới có cay nghiệt với anh như thế nào, Xiao vẫn ở lại, vì tình yêu của anh.
Cho đến khi, ngài không còn là của anh nữa. Ngài không cần anh nữa.
Xiao sớm đã kiệt quệ rồi. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của anh đã dần tắt đi.
Thế giới này đối với anh quá tàn nhẫn, nhưng Xiao vẫn mang ra sự dịu dàng và chân thành duy nhất trong tim ra để đáp lại.
Đến khi quá mệt mỏi rồi, chim trời cũng gãy cánh. Thay vào đó, mọc lên đôi cánh ánh kim, trong sáng và thuần khiết như thuở đầu, vút bay về miền hư vô, để không một ai nơi phàm trần có thể nhìn thấy nữa.
Đứa trẻ đó tốt đẹp lắm. Em thuần khiết và đáng có được những điều tốt đẹp hơn. Nhưng cuộc sống đối với em đay nghiến vô cùng. Nên Xiao hỡi, gửi đến em một lời chúc phúc. Nếu em ra đi, thanh thản, dịu dàng và bình yên em nhé.!
Không biết vì lí do gì Zhongli tìm tới hang động đá ngày xưa. Trí nhớ của Nham thần luôn rất tốt. Nơi đây là nơi đặt bức tượng đầu tiên của ngài. Zhongli nhìn dáng hình được tiên lực xung quanh giữ cho vẹn toàn, chầm chậm nở nụ cười.
Đứa trẻ trong lòng bức tượng ngoan đến lạ, ngủ rất ngon, khóe môi còn mỉm cười dịu dàng. Ngài không có gì là ngạc nhiên khi thấy Xiao ở đây Zhongli đi đến bên anh, nhẹ hẫng ôm anh vào lòng, ngài ngồi lên bức tượng, thay thế nó ôm lấy anh
Ngài sót xa nhìn anh nhưng thật may mắn khi tìm được Xiao sớm để có thể giữ nguyên hình dạng cho anh, đôi tay ngài run rẩy ôm anh trong lòng, ngài ngồi đó cùng anh, chẳng mấy chốc từ ngày này sang ngày khác trôi qua thật nhanh người bạn Childe ngài quen biết có vẻ rất bận nên đã quên ngài, không thể trò chuyện thưởng trà cùng ngài nữa.
Sau tất cả ngài vẫn trở nên cô đơn khi không còn ai bên cạnh, ngài nhìn Xiao đang nằm trong lòng mình, Xiao chỉ giống như đang ngủ say, ngài từ từ đứng dậy rời khỏi bức tượng với Xiao trong tay, cơn đau từ chân chuyền đến tâm trí ngài, có vẻ như ngồi rất lâu nên bị tê cứng, thật buồn cười khi một vị thần lại bị chuột rút, ngài hơi ngục xuống vì cơn đau, ngài nhìn Xiao rồi cười gượng gạo.
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Xiao à, em đừng ngủ nữa ta đau quá, em tỉnh lại bóp chân cho ta được không.. à mà ta không biết rằng mình đau ở đâu nữa”
Ngài nói chuyện với Xiao nhưng nay anh không trả lời ngài, mấy ngày nay Xiao hỗn xược lắm nhé, ngài nhìn anh một lúc rồi chậm chạp đi đến nơi riêng tư của ngài, chỉ có ngài và anh. Đế Quân đặt Xiao lên giường và nằm xuống cạnh anh vẫn luôn ôm anh không buông, thân xác anh đã không còn hơi ấm.. vậy là từ nay ngài không còn được nhìn thấy Xiao cười, không còn được nghe anh gọi tên ngài nói chuyện với ngài.
Ngài còn nhớ như in cái ngày ngài cứu anh, anh luôn một câu Đế Quân, hai câu Đế Quân, giờ còn lại gì khi người ngài yêu quý rời đi.
Đăng bởi | Lachire |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |