Lời đá đã lắng nghe
Thủy quốc có truyền thuyết "Mỗi lần trời đổ mưa, có nghĩa là thủy long đang khóc" Zhongli tự hỏi, rõ ràng rằng ngài không phải thủy long, ngài là một địa long chính thống, vậy tại sao? Tại sao trời lại đang mưa? Mưa tầm tã không nguôi, mưa day dứt đau lòng. Vì một người không về nữa.
Từ cái ngày Kim Bằng đại tướng rời khỏi nhân gian, mưa liền mạch mấy ngày không dứt, rồi dứt mưa, trời cũng chẳng có lấy chút trong xanh nào. Lễ tiễn tiên được tiến hành, do nhà tang lễ Vãng Sinh Đường đảm nhiệm, vốn dĩ khi xưa tiên nhân qua đời, thường được các tiên nhân khác âm thầm tiễn biệt. Nhưng nay thịnh thế an bình, cũng nên để buổi lễ cho vị tiên đã thủ hộ Liyue mấy nghìn năm trang trọng hơn một chút.
Zhongli được đường chủ Hu mời đến, muốn nhờ ngài đảm nhiệm chính trong việc này. HuTao nhìn nhìn người đàn ông trang nghiêm trước mặt, có hơi thâm sâu cười đùa
𝑯𝑼𝑻𝑨𝑶: “Oya? Tiên sinh Zhongli mấy hôm nay đổi phấn kẻ mắt khác sao? Tôi thấy nó đậm hơn thường ngày?"
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Đúng vậy, nếu như đường chủ không còn gì cần nhờ thêm, vậy Zhong mỗ sẽ rời đi"
𝑯𝑼𝑻𝑨𝑶: “Rồi rồi, tiên sinh thong thả, lễ tế tiễn tiên lần này lại trông cậy vào ngài" HuTao cười cười, xoay người để ngài rời đi.
Zhongli ngước nhìn bầu trời còn đang tí tách mưa, sải bước tới Địch Hoa Châu. Nơi được vị tiên gia kia lui tới thường xuyên.
Tại nhà trọ Vọng Thư, sau khi chào hỏi bà chủ, ngài xin được phép lên tầng trên dọn dẹp di vật của đại thánh. Bà chủ Verr Goldet nhắm đôi mắt có hơi phím hồng. Bà gật đầu, nhờ ngài tiễn biệt tiên gia thật chu đáo.
Sàn gỗ đã lâu đời vang lên tiếng cọt kẹt khi ngài bước đi. Zhongli cứ như đi chậm lại, chậm lại. Ngài mong gì? Mong ngài chậm hơn một chút, thì chú chim nhỏ của ngài sẽ có thêm thời gian để trở về, rồi khi thấy ngài, đôi mắt trong ngắt hơi mở to, anh cúi đầu, chào ngài thật trân trọng như trước đây sao?
Hay ngài đi chậm lại vì không muốn thấy rõ hiện thực rằng trước mặt ngài bây giờ chỉ là căn phòng vắng tanh không còn người kia nữa?
Zhongli chậm chậm tiến vào căn phòng luôn luôn thiếu hơi ấm, bước chân ngài có hơi run rẩy. Đầu tiên là giường chiếu, Xiao không thường ngủ ở đây, chăn bông vẫn còn sạch sẽ vẹn nguyên như lúc ban đầu nó được ngài tặng đến. Rõ ràng anh không sử dụng, nhưng nó vẫn luôn được giữ gìn. Zhongli máy móc gấp nó lại xếp vào một cái tráp gỗ.
Tiếp theo là những vật dụng hàng ngày. Xiao không quen lối sống phàm nhân, những thứ như sách hay đồ trang trí đều không có. Ngài chỉ gom được hai ba món đồ trừ tà mà anh thường mang theo. Ít ỏi tới đáng thương.
Cuối cùng là quần áo. Xiao luôn mặc nhưng trang phục tiện lợi cho việc hàng ma, quần áo không nhiều, cũng bị ma vật làm cho rách nát nhiều chỗ. Zhongli ngây người khi nhìn những bộ trang phục tưởng như quen thuộc ấy. Hình như, hình như khi xưa ngài từng có mộng tưởng, sẽ mua cho người thương chiếc áo gấm thơm, sẽ mua một chiếc lược chải đầu, sẽ mua một đôi hài đẹp.
Rồi hàng ngày, sẽ đích thân chải đầu cho người, giúp người vận trang phục tốt nhất, vì người khom lưng xỏ giày. Hình như, ngài từng mong ước một cuộc sống trần thế với người ngài thương.
Zhongli tê liệt đứng dậy, gom đồ vào một chỗ.
Trong lúc cố gắng tìm lại một lần nữa để chắc chắn không sót thứ gì, Zhongli tìm ra một cái hộp gỗ được giấu kĩ trong góc giường.
Ngài chậm chạp thổi bụi phủ bên trên, rồi từ tốn mở nó ra.
Hộp gỗ nhỏ là những gì sinh thời Kim Bằng trân quý nhất. Một hộp liên lí trấn tâm tán, một nhành thanh tâm được ép khô tỉ mỉ, một hộp phấn mắt đã dùng hơn phân nửa. Từng thứ trong này, Zhongli đều biết qua.
Liên lí trấn tâm tán là ngài đích thân luyện chế, tới nay vẫn chưa vơi đi chút nào, được người nào đó trân quý đặt cẩn thận trong góc hộp.
Thanh tâm này là một thời gian trước, khi cả hai gặp lại sau ngần ấy năm, ngài đã đem đến tặng cho anh. Xiao không phải người tỉ mỉ, vậy mà vì một bông hoa ngài tặng, có thể đi học cách ép hoa, rồi bảo quản kĩ lưỡng.
Hộp phấn mắt này, thì phải nói từ rất lâu, rất lâu về trước, khi ngài đón Kim Bằng trở về từ một trận chiến, đã tặng cho anh. Khi ấy, ngài đã tự mình thoa lên khóe mắt kia, chỉ cho anh cách để kẻ giống như ngài. Ngần ấy năm, mà nó vẫn chỉ mới vơi đi một nửa, có thể thấy người kia tiếc đến thế nào mỗi khi sử dụng.
Xiao đã thích ngài bao lâu? Yêu ngài bao lâu? Thương ngài bao lâu? Những ngày trước? Những năm trước? Hay nghìn năm trước nữa?
Hay là ngay cái khoảnh khắc ngài cứu lấy anh, chú chim nhỏ ấy đã ngây ngốc thích ngài rồi? Bằng không, nếu không thích, những chắt lọc trân trọng nhường này còn từ nào có thể diễn tả? Có khi, còn hơn cả yêu cả thương kia. Xiao đối với ngài, là tận cùng của yêu thương, sinh mệnh.
Tiên sinh Vãn Sinh Đường rời khỏi nhà trọ. Ngài ngơ ngác đi đến Khánh Vân Đỉnh. Nơi này gió lớn, cuốn bay đi phần nào những đau khổ trong lòng ngài. Làm Zhongli thanh tỉnh hơn một chút. Nếu Xiao đã yêu thương ngài, vậy tại sao lại rời khỏi ngài, khỏi trần thế hẵng còn tương lai ngài mong đợi?
Nhược bằng, anh đã tự nghĩ rằng ngài không còn cô đơn, không còn cần anh nữa....
Zhongli chợt nhớ về một ngày nọ Xiao đột nhiên đến thăm ngài, ngày thấy anh đã rời đi với ánh mắt như thế nào?
Zhongli tự đấm tay lên mặt đất, ngài bật cười tự nguyền chính bản thân mình. Tại sao không nhận ra sớm hơn?
Không nhận ra rằng người mình thương cũng rất thương mình?
Không nhận ra ngài là đích đến cuối cùng của anh, chỉ cần ngài không còn một mình, thì Xiao sẽ cho rằng mình không còn giá trị nữa?
Sao không nhận ra anh đã ấp ủ những đớn đau và hi vọng rời khỏi?
Dù là Morax chinh chiến bất bại, hay Nham Vương Gia sách lược kinh doanh tài tình, hay Zhongli tiên sinh thanh cao đĩnh đạc của Vãn Sinh Đường, thì giờ đây cũng không giữ nổi được hình tượng nữa.
Ngài cong người bật khóc như một đứa trẻ, bầu trời phút trước còn quang đãng bây giờ chợt đổ mưa, những cơn mưa trái mùa. Mưa dạt dào đớn đau. Mưa rửa trôi những cảm tình ứ nghẹn chưa kịp nói. Zhongli chưa bao giờ cảm thấy mình là một người mềm yếu, nhưng trái tim nhân thế này kêu gào, và ngài rơi nước mắt. .
Lễ tiễn tiên được diễn ra như kế hoạch, có hơi đơn giản hơn dự tính, nhưng xét tới tính cách của Hàng Ma đại thánh, như thế này quả thật rất hợp lý. Người dân Liyue cúi đầu tiễn biệt vị dạ xoa cuối cùng, khung cảnh tang thương không kể xiết.
Ngài đến nơi riêng tư của mình, nhìn Xiao vẫn đang ngủ trên giường Đế Quân lại khóc, khóc vì mình đã bỏ lỡ Xiao khóc vì mình quá ngu ngốc khi đã cho rằng nếu khế ước kết thúc Xiao sẽ được tự do, sẽ được bay lượn trên bầu trời, đúng vậy Xiao được bay lượn trên bầu trời rồi nhưng cậu không quay về nữa, cậu đã đi mãi mãi, cậu đã quá mệt mỏi khi phải luôn đi theo sau bước chân của ngài sao, nhưng rõ ràng cậu yêu ngài mà cậu đã luôn bên ngài suốt nghìn ấy năm không than thở mà vậy tại sao khi cậu ra đi mà không nói với ngài. Ngài đã rất sai đúng vậy Hàng Ma Đạo Thánh có tìm ngài nhưng ngài lại quá vui mừng vì trở thành một người dân lại quên mất Xiao sao? Đúng vậy ngài đã quên mất Xiao..
Từ khi ngài gặp em ngài đã có chút rung động nhưng là một vị thần sống hàng nghìn năm ngài vẫn không biết cái rung động đó là gì. Khi ngài trở thành người phàm, ngài đã suy nghĩ quá thoáng để có thể hiểu, Xiao đã rất buồn còn nghĩ rằng ngài không cần em nữa, khi em chiến đấu ngài ở đâu ngài vui vẻ với ai.
Đế Quân sai rồi ngài đã suy nghĩ sai rồi, ngài xin lỗi em nhưng Xiao à em đừng nhìn về phía sau nữa, đó chỉ là vỏ bọc ngoài che giấu tình cảm của ta đối với em thôi. Tại sao em không nhìn về phía trước, ta vẫn luôn chờ em.. chờ em quay lại nhìn ta. Phía trước em luôn có một vùng ánh sáng là ta. Đành phải vậy thôi kiếp sau ta sẽ tìm em, ta sẽ không để bỏ lỡ em nữa.
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Xiao, nhân gian không có em thật sự rất lạnh lẽo"
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Ta nghe gió nói em ở nơi kia vẫn đang chờ"
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Ta đến trả lời em nghe. Ta cũng thương Xiao nữa. Ta sẽ đến mua cho em áo gấm, sẽ chải tóc cho em sớm khuya, sẽ cùng em trải qua nhật nguyệt"
𝐙𝐇𝐎𝐍𝐆𝐋𝐈:” Ta đến tìm em, đợi ta một chút, nhé"
Đá lặng nghe lời gió chúc phúc
Ấm êm gì khi đã không còn em
Mặn nồng nào khi tình chưa thể ngõ
Dịu êm đâu khi cô đơn cỗi cằn.
Gió đưa ta đến tìm em, nguyện kiếp sau bên nhau một đời.
Đăng bởi | Lachire |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |