Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Bức Tường Vô Hình

Tiểu thuyết gốc · 466 chữ

Minh bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong giọng nói và cách nhắn tin của tôi. Những câu chuyện của chúng tôi ngày càng ít đi, và khi trò chuyện, cảm giác ngập ngừng lấp đầy khoảng không giữa hai người. Minh bắt đầu hỏi nhiều hơn, không phải về công việc hay cuộc sống của tôi, mà về những thay đổi nhỏ nhặt trong mối quan hệ của chúng tôi. “Em ổn chứ? Sao dạo này anh thấy em ít kể chuyện hơn?”

Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đáp qua loa, “Chắc tại em bận, giống anh vậy.” Nhưng thật ra, trong lòng tôi, sự “bận” đó đến từ những cảm xúc hỗn độn mà tôi không dám đối mặt. Minh không thay đổi, nhưng cũng chính sự ổn định đến mức cứng nhắc và khô khan ấy khiến tôi cảm thấy như đang sống trong một cái hộp kín, mà nếu tôi không tự mở ra, thì anh cũng không bao giờ tự lật nắp. Tôi khao khát một điều gì đó khác biệt, điều mà tôi không thể gọi tên.

Jake, ngược lại, là nguồn cảm hứng mới. Một buổi chiều, sau khi hoàn thành báo cáo, tôi ngồi ngả người trên ghế, đầu óc trống rỗng. Jake bước qua, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tôi, liền đề nghị: “Hôm nay tan làm sớm, em muốn đi đâu không? Thư giãn một chút, quên công việc đi.”

Tôi ngần ngại, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Chúng tôi đến một quán cà phê nhỏ, nơi Jake chia sẻ nhiều hơn về gia đình anh – một người mẹ đơn thân đã làm việc cật lực để nuôi anh khôn lớn. “Mẹ anh luôn dạy rằng, hạnh phúc không phải là thứ ai đó ban phát cho mình. Mình phải tự tìm lấy nó,” anh nói, đôi mắt nhìn xa xăm.

Lời nói của Jake khiến tôi suy nghĩ mãi. Phải chăng tôi đang chờ đợi Minh mang lại hạnh phúc cho mình, mà quên mất rằng, bản thân tôi cũng cần tự tạo ra nó? Nhưng nếu vậy, tôi có đang ích kỷ không? Câu hỏi ấy cứ đeo bám tôi, đặc biệt là mỗi khi Jake xuất hiện.

Một lần, trong lúc làm việc muộn, Jake vô tình chạm vào tay tôi khi cả hai cùng xem một bản vẽ trên màn hình. Cái chạm nhẹ ấy khiến tim tôi đập nhanh, và tôi rụt tay lại ngay lập tức. “Xin lỗi,” anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng. Nhưng trong ánh mắt Jake, tôi thấy một điều gì đó khiến lòng mình rung động. Tôi hiểu, tôi đang bước gần hơn tới một ranh giới mà tôi không chắc mình có nên vượt qua.

Bạn đang đọc Món đồ chơi người lớn tôi đặt bị giao nhầm sáng tác bởi CarolinePhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CarolinePhan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.