Tôi Không Biết Phải Làm Gì
Tôi nằm trằn trọc suốt đêm hôm đó, lòng đầy bối rối. Những cảm xúc mâu thuẫn trong tôi như những làn sóng không ngừng vỗ bờ, đẩy tôi từ phía này sang phía khác. Tôi yêu Minh – tình yêu của chúng tôi không chỉ được xây dựng từ những năm tháng bên nhau mà còn từ sự kiên trì và thấu hiểu. Nhưng hiện tại, tôi lại thấy mình bị cuốn vào những cảm xúc mạnh mẽ Jake mang lại, dù chúng tôi chưa từng làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn đồng nghiệp.
Jake giống như một luồng gió mới, thổi bùng lên trong tôi những khát khao tôi không dám gọi tên. Sự quan tâm nhẹ nhàng của anh khiến tôi nhớ lại cảm giác được lắng nghe, được coi trọng, điều mà Minh dường như đã lãng quên trong cuộc sống bận rộn. Nhưng Jake cũng là một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những điều tôi không thể có, bởi tôi đã thuộc về một người khác.
Cảm giác giằng xé giữa khát khao hạnh phúc và trách nhiệm đạo đức khiến tôi thấy mình như bị xé làm đôi. Tôi muốn được yêu thương, được chạm vào những giấc mơ, nhưng tôi cũng không thể phản bội chính mình. Trong tôi, có một phần tự trách, rằng chính tôi đã đặt mình vào hoàn cảnh này. Nếu tôi đủ mạnh mẽ để nói rõ với Minh rằng tôi cần gì, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Ngày hôm sau, Jake lại ghé qua bàn làm việc của tôi. Ánh mắt anh tìm tôi, đầy dò hỏi nhưng cũng đầy sự thấu hiểu. Tôi ngập ngừng mở miệng, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. “Tối nay em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện,” anh đề nghị.
Tôi gật đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Tối đó, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ. Jake ngồi đối diện tôi, đôi mắt anh dịu dàng nhưng đầy cương quyết. “Linh Lan, anh không muốn em cảm thấy áp lực. Nhưng anh cần biết, điều em thực sự muốn là gì.”
Tôi hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói. “Jake, em không thể phản bội Minh. Em không thể phản bội chính mình. Nhưng em cũng không muốn đánh mất điều tốt đẹp giữa chúng ta. Em thực sự không biết phải làm gì.”
Jake gật đầu, đôi mắt anh ánh lên vẻ cảm thông. “Anh hiểu. Và anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng Linh Lan, đừng bao giờ quên rằng em xứng đáng được hạnh phúc, dù điều đó đến từ bất kỳ ai, hay từ chính em.”
Những lời của Jake khiến tôi ngồi lặng đi. Hạnh phúc – đó có lẽ là điều tôi luôn khao khát, nhưng lại sợ hãi khi đối diện. Tôi rời quán cà phê, lòng nhẹ nhõm hơn nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Tôi biết mình còn một chặng đường dài để hiểu rõ bản thân, để đưa ra lựa chọn cuối cùng, nhưng ít nhất, tôi đã bắt đầu nhìn thấy ánh sáng nơi con đường phía trước.
Đăng bởi | CarolinePhan |
Thời gian |