Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 985 chữ

Tuy danh vọng đã tăng lên, nhưng hắn cũng không tính buông tha cho tên Vương viên ngoại này. Quay đầu nhìn tới đối phương, Tần Xuyên lạnh lùng nói: "Hiện tại, đến phiên ngươi!"

Vương viên ngoại không thể tưởng tượng được, đám thủ hạ mà mình mang tới, ở trước mặt Tần Xuyên lại không thể chịu nổi một đòn như thế. Khi ánh mắt chạm tới Tần Xuyên một cái, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, loạng choạng lui về phía vài bước, rồi té ngã, ngồi bệt xuống mặt đất. Sau đó hắt hét lên với tên hạ nhân bên cạnh: "Thạch Bình tiên sinh đã tới chưa? Nhanh đi mời thạch Bình tiên sinh tới cứu ta!"

Vừa dứt lời, đám đông bỗng nhiên tách ra, một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước vào trong tràng.

"Thạch Bình tiên sinh đã đến!"

"Cái tên trưởng môn trẻ tuổi tuổi này, xem ra không may a!"

"Đúng đúng! Thạch Bình tiên sinh là siêu cấp cao thủ mà đoạn thời gian trước Vương viên ngoại phải rất vất vả mới có thể mời được. Vị chưởng môn trẻ tuổi này thoạt nhìn còn có chút non trẻ, chỉ sợ không phải là đối thủ của Thạch Bình tiên sinh!"

Vừa nhìn thấy người mặc trường bào màu xanh tiến vào, người dân vây xem xung quanh lập tức buông lời thảo luận.

"Thạch Bình, nguyên lai là ngươi." Tần Xuyên nhìn thấy Thạch Bình xuất hiện, lập tức minh bạch hết thảy. Khó trách một tên phú hộ ở thị trấn nhỏ như Vương viên ngoại, lại dám cùng môn phái tu chân xung đột chính diện. Hơn nữa còn biết rõ Vũ Hóa Môn chỉ còn lại hai người. Nguyên lai hết thảy đều là Thạch Bình ở phía sau tác quái.

Thạch Bình cũng không trả lời Tần Xuyên, hắn dùng ánh mắt cười cợt đánh giá Tần Xuyên từ trên xuống dưới một hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói: "Vũ Hóa Môn bị sự nghèo khó vây khốn như vậy, ngươi thân là tân chưởng môn, không nghĩ cách nên làm thế nào để biến hiện trang. Vậy mà đầu tiên lại đặt mua một thân trang phục mới cùng với đạo cụ. Chậc chậc, ngươi sẽ không đem tiền mua lương thực để mua trang phục đó chứ?"

Tần Xuyên biết rõ bởi vì chưởng môn tiền nhiệm trước đây thiên vị mình, cho nên nội tâm Thạch Bình rất có oán niệm đối với hắn. Sau khi kế nhiệm chức chưởng môn, Thạch Bình lại càng trở nên phẫn hận cùng bất bình. Tần Xuyên cũng lười cùng đối phương đôi co miệng lưỡi, chỉ lạnh lùng nói: "Đây là sự tình nội bộ của Vũ Hóa Môn, ngươi không có tư cách xen vào."

"Ngươi còn có mặt mũi nói tư cách với ta? Ta đây cũng muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có tư cách gì mà làm chưởng môn của Vũ Hóa Môn?" Một câu vừa rồi của Tần Xuyên, lại khiến cho tâm tình của Thạch Bình bỗng nhiên trở nên kích động.

"Tư cách của ta, đó chính là được sư phụ tín nhiệm. Sư phụ lão nhân gia ngài, trước mặt đông đủ tất cả mọi người, đã chính miệng truyền ngôi cho ta, đây chính là tư cách của ta!"

"Đó là vì sư phụ lão ta bất công! Luận tư chất, luận tu vi, ngươi có cái gì so với ta mạnh hơn? Nếu không phải vì ông ta ta bất công, chức chưởng môn Vũ Hóa Môn này, nên do ta đảm nhận, căn bản là không tới phiên ngươi!"

Những lời oán khí này, Thạch Bình đã tích trừ trong lòng từ rất lâu rồi. Trước đây, trước mặt Lưu chưởng môn, hắn không dám phát tác, hiện tại cuối cùng đã tìm được cơ hội.

"Bất quá ngươi không cần sợ hãi, cái chức chưởng môn dẻ rách này, ta cũng sẽ không tranh dành với ngươi. Biết tại sao ta phải ở lại cái thị trấn nhỏ này không? Ta chính là đang chờ xem, ba tháng sau, khi Tống Dương giết tới cửa, Vũ Hóa Môn dưới sự lãnh đạo của ngươi, sẽ bị người ta diệt tuyệt hương khói, trảm thảo trừ căn như thế nào!"

Nhìn thấy sắc mặt đã trở nên vặn vẹo của Thạch Bình, Tần Xuyên lạnh lùng cười rồi nói: "Thạch Bình, ta có thể nói cho ngươi biết. Nếu như ta dám tiếp nhận cức vụ chưởng môn, thì sẽ có nắm chắc để cho cơ nghiệp của Vũ Hóa Môn được kéo dài xuống dưới. Ngày đó trước mộ phần của Lưu chưởng môn, ngươi dẫn đầu nhóm người rời khỏi môn phái, tình đồng môn cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu như ngươi còn dám ăn nói bậy bạ như vậy, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"

Thạch Bình nghe vậy thì cất tiếng cười to: "Đối với ta không khách khí? Ha ha, trở thành chưởng môn vài ngày, ngươi đã quên mình là cái dạng gì rồi sao! Lưu chưởng môn vừa chết, toàn bộ Vũ Hóa Môn, thực lực của ta chính là mạnh nhất. Một tên Luyện Khí kỳ tầng một như ngươi, lấy cái gì mà khách khí với không khách khí với ta?"

Tần Xuyên lấy trường kiếm trên lưng xuống, đưa cho Hằng Nhi đang đứng ở một bên. Sau đó hắn một bên vừa chậm rãi khởi động cơ thể, co dãn gân cốt, một bên vừa đi tới trước mặt Thạch Bình: "Ta biết rõ ngươi một mực không phục ta. Thừa dịp nhân cơ hội ngày hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!"

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.