Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 928 chữ

Thạch Bình chính là đồ đệ đầu tiên của Lưu chưởng môn. Hắn ở Vũ Hóa Môn mười năm, tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai.

Còn Tần Xuyên chỉ mới gia nhập Vũ Hóa Môn được bốn năm. Lúc trước, thời điểm Thạch Bình thoát ly khỏi môn phái, hắn chẳng qua mới chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng một.

Công bằng mà nói, trước đây tu vi của Thạch Bình cao hơn Tần Xuyên, cũng không đại biểu cho việc tư chất của hắn ưu tú, chỉ là hắn đã tu luyện trong nhiều năm mà thôi.

Thế nhưng bản thân Thạch Bình cũng không nghĩ như vậy. Hắn cho rằng, ngoại trừ sư phụ, thực lực của mình trong toàn bộ Vũ Hóa Môn chính là mạnh nhất. Tương lai kế nhiệm chức chưởng môn, chính là thuận lý thành chương.

Thế nhưng mà, Tần Xuyên lại ỷ vào sự thiên vị của sư phụ, cướp đi chức chưởng môn vốn nên thuộc về mình. Nội tâm hắn tự nhiên tràn ngập phẫn hận đối với Tần Xuyên.

Ngày mà Lưu chưởng môn hạ táng, Thạch Bình thông đồng với các sư đệ khác, tuyên bố thoát ly khỏi môn phái, chính là cố ý cho Tần Xuyên một cái hạ mã uy.

Sau khi thoát ly khỏi môn phái, các sư đệ khác đều đi theo con đường riêng của bản thân. Thế nhưng Thạch Bình lại không rời đi, mà lựa chọn lưu lại trong phủ của Vương viên ngoại ở Lục Liễu Trấn. Trên danh nghĩa là làm hộ vệ cho Vương viên ngoại, kỳ thật mục đích chỉ là muốn ba tháng sau, tận mắt nhìn thấy tán tu Tống Dương quay trở lại Vũ Hóa Môn, khi đó Tần Xuyên sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế nào.

Vương viên ngoại cũng đã nhìn thấy thực lực của Thạch Bình, cũng không dám đối đãi với hắn như những hộ vệ bình thường khác, mà cực kỳ lễ độ.

Ngày đó Trần bá cùng Hằng Nhi mang theo lễ vật tới phủ của Vương viên ngoại bái phỏng, Thạch Bình tuy không lộ diện, nhưng đều thấy rõ hết thảy. Cũng chính là hắn bày mưu đặt kế, để Vương viên ngoại đuổi Trần bá cùng Hằng Nhi ra ngoài, mục đích là vì làm cho Tần Xuyên phải mất mặt.

Nếu không như thế, Vương viên ngoại chỉ là một tên thổ tài chủ ở thị trấn nhỏ, không có ai nâng đỡ, chắc hẳn sẽ không có lá gan nảy sinh xung đột với một môn phái tu chân khác.

Hiện tại, sau khi gặp được Thạch Bình ở đây, Tần Xuyên tự nhiên nghĩ thông suốt các mối liên quan ở trong đó.

Nếu như hết thảy đều do đối phương ở chỗ này giở trò, vậy trước tiên cầm hắn mà khai đao!

Về phần Thạch Bình, hắn đương nhiên không ngờ được rằng, Tần Xuyên trước mặt này, đã không còn là người có tính cách nhu nhược, thực lực thấp kém như trước kia. Cũng không biết, thực lực của Tần Xuyên đã là xưa đâu bằng nay.

Nhìn thấy Tần Xuyên dám chính diện cùng mình khiêu chiến, Thạch Bình còn tưởng rằng hắn vừa làm tới chức chưởng môn, đã trở nên không biết trời cao đất rộng là gì. Cho nến quyết định hảo hảo cho đối phương một cái giáo huấn, phát tiết oán khí chất chứa lâu nay trong nội tâm.

"Được rồi, Tần đại chưởng môn, hôm nay để cho ta nhìn một chút, những ngày này ngươi có tiến bộ gì hay không!" Lời vừa dứt, thân hình Thạch Bình khẽ động, nắm đấm vung lên, phát động tấn công trước.

"Đến rất tốt!" Tần Xuyên hét to lên một tiếng, không tránh không né, cũng đánh ra một quyền đồng dạng. Chính là muốn cùng Thạch Bình cứng đối cứng.

"Lấy trứng chọi đá, chuốc vạ vào thân!" Trong đầu Thạch Bình bỗng xuất hiện tám chữ này.

Hắn vốn tưởng rằng, dùng thực lực Luyện Khí kỳ tầng hai của mình, cùng với đối phương cức đối cứng, tất nhiên sẽ đánh ngã Tần Xuyên xuống đất ngay lập tức.

Nào biết được, khi hai nắm đấm vừa chạm vào nhau, chính hắn lại đột nhiên cảm thấy nắm tay đau nhức kịch liệt, sau đó là một cổ lực lượng to lớn như thủy triều cuốn tới. Vậy mà không có cách nào ổn định thân hình, liên tiếp lui về sau vài bước, thiếu chút nữa liền ngã xuống đất.

"Điều này, điều này sao có thể!" Thạch Bình ôm lấy nắm tay trái đang kịch liệt đau nhức tới run rẩy của mình, quả thực không thể tin được những gì đang phát sinh.

Thực lực Tần Xuyên chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, sao có thể có khí lực lớn như vậy chứ.

Tần Xuyên đương nhiên chẳng muốn giải thích với hắn mà lạnh lùng nói: "Không cần phải giật mình, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi!"

"Xú tiểu tử, ngươi ít đắc ý đi! Vừa rồi ta bất quá chưa dùng hết toàn lực mà thôi!" Vô luận như thế nào, Thạch Bình cũng không tin với thực lực của mình, cũng sẽ không đánh lại Tần Xuyên. Hắn một lần nữa ngưng tụ khí lực, dùng tốc độ nhanh hơn tung nắm đấm về phía mặt Tần Xuyên đánh tới.

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.