Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 977 chữ

Ngoài ý muốn đã chiêu mộ đủ toàn bộ ba tên đệ tử, diễn biến lại quay về quỹ đạo mà trước đây Tần Xuyên đã tính t oán, điều này làm cho hắn hết sức hài lòng.

Sau khi phản hồi môn phái, chỉ cần mình nhanh chóng tăng thực lực lên Luyện Khí kỳ tầng ba. Như vậy, nhiệm vụ chính tuyến tăng cấp môn phái lên cấp 2, xem như đã hoàn thành.

Đến lúc đó, thực lực cá nhân tăng trưởng, hơn nữa còn có ban tưởng nhiệm vụ hoàn thành, thực lực chỉnh thể của môn phái chắc chắn sẽ đạt tới một tầm cao mới.

Mang tâm tình cao hứng quay trở lại chỗ trọ, Tần Xuyên vừa cùng Trần bá uống trà nói chuyện phiếm được vài câu, chợt nghe bên nhà trọ có tiếng ầm ĩ, ngay sau đó chợt nghe thấy âm thanh hứng phấn của Hằng Nhi truyền tới: "Chưởng môn, chưởng môn, ngài mau ra đây mà xem a!"

Nghe được âm thanh hưng phấn này của Hằng Nhi, chẳng lẽ đồ của Vương viên ngoại đã được đưa tới? Tần Xuyên vừa suy đoán, vừa bước ra bên ngoài.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trước cửa lớn chỗ trọ không phải ai khác mà chính là Vương viên ngoại. Phía sau ông ta, còn có hai chiếc xe ngựa cùng bốn người hạ nhân đang đứng.

Vương viên ngoại thấy Tần Xuyên đi ra, vội vàng nghênh đón, cung kính nói: "Chưởng môn lão gia, người mà ngài cần tiểu nhân đã chọn tốt rồi. Hai nam hai nữ này, đều là những người chăm chỉ và ngoan ngoãn nhất trong nhà tiểu nhân. Hơn nữa văn tự bán mình của họ đều là văn tự bán đứt, về sau bọn họ đều thuộc về chưởng môn lão gia ngài. Về phần hai chiếc xe ngựa phía sau, một chiếc chính là vài đồ vật tiểu nhân hiếu kính quý phái, một chiếc khác, chính là công cụ giúp chưởng môn lão gia di chuyển thay cho đi bộ."

"Vương viên ngoại, ông có lòng rồi!" Tần Xuyên mỉm cười, khách sáo nói với Vương viên ngoại.

Vương viên ngoại vội vàng nói: "Lúc trước tiểu nhân lỗ mãng mạo phạm, lại nhận được sự ta thứ của chưởng môn lão gia đại nhân, tiểu nhân thật sự cảm kích trong lòng. Những thứ này đều việc nên làm, nên làm!"

Tần Xuyên đương nhiên minh bạch Vương viên ngoại này không phải là trời sinh tính tình hào phóng. Ông ta làm như vậy, chỉ là để tận lực đền bù sai lầm phạm phải lúc trước. Cho nên hắn cũng không khách khí, tùy tiện ứng phó vài câu rồi đuổi ông ta đi.

Sau đó, Tần Xuyên ra lệnh cho Trần bá kiểm tra hạ nhân với cùng với hàng hóa. Những chuyện này đều là việc quen tay của Trần bá. Đầu tiên là hỏi thăm tên tuổi, cùng với những tin tức cơ bản khác của bốn hạ nhân kia. Tiếp đó lại mở xe ngựa ra, kiểm tra hàng hóa.

Chiếc xe ngựa thứ nhất Vương viên ngoại đưa cho Tần Xuyên thay cho việc đi bộ, bên trong cũng không có thứ gì. Trong chiếc xe thứ hai, tổng cộng có chứa 50 kiện trang phục được chế tác từ vải vóc tốt nhất, 100 kiện trang phục được chế tạo từ loại vải bình thường, 20 thanh trường kiếm, cùng với một số vật dụng hàng ngày khác như bát đũa, muỗng….

Nhìn thấy những vật này, Tần Xuyên nhịn không được mà cười nói: "Cái tên Vương viên ngoại này, thoạt nhìn thì mập mạp vụng về, không thể tưởng được, làm việc ngược lại là rất chu đáo và chặt chẽ."

Trần bá cũng cười nói: "Dưới sự chấn nhiếp thần uy của chưởng môn, cho dù là người ngu cũng sẽ phải thông suốt. Nếu không phải thấy tính mạng bản thân bị đe dọa, chắc hẳn ông ta sẽ không hào phóng như vậy."

Trần bá nói không sai, bình thường Vương viên ngoại là loại người chẳng những không hề hào phóng, mà là cực kỳ kèo kiệt. Nếu như bị các tá điền khất nợ cho dù là mười mấy tiền đồng, ông ta cũng sẽ làm ầm ĩ. Lần này, bởi vì thấy được tính mạng bản thân bị đe dọa, cho nên mới tỏ vẻ nịnh nọt như vậy.

Trước đây, lúc Thạch Bình thể hiện ra thực lực ở Lục Liễu Trần này, Vương viên ngoại vừa nhìn thấy, lập túc tôn sùng thành siêu cấp cao thủ. Thế nhưng, một vị siêu cấp cao thủ như vậy lại bị Tần Xuyên tàn bạo đánh, không hề có chút sức lực hoàn thủ. Vào khoảnh khắc đó, Vương viên ngoại hiểu, chính mình đã đắc tội người mà hắn tuyệt đối không thể đắc tội. Chỉ cần vị chưởng môn trẻ tuổi trước mắt này nguyện ý, tùy thời có thể diệt cả nhà hắn.

Việc đã đến nước này, hối hận thì đã vô dụng. Biện pháp duy nhất, chính là phải nịnh nọt thật nhiều, tận lực tiêu giảm lửa giận trong lòng của Tần Xuyên. Bởi vậy, Vương viên ngoại mới có thể chủ động đưa tặng đồ vật ra ngoài như thế.

Những điều này, đương nhiên hết thảy Tần Xuyên đều minh bạch. Hắn tiếp tục nói với Trần bá: "Đã có những lễ vật này của ông ta, có lẽ giúp được Trần bá ông tránh được một phen vất vả chứ?"

Trần bá gật gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ cần mua thêm một vài thứ nữa, liền sẽ đủ cho nhu cầu mỗi ngày về sau của môn phái. "

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.