Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Tần Xuyên cười nhạt một tiếng, số lượng đệ tử từ tám người biến thành hai người. xem ra đại đa số sư đệ đều giống như Thạch Bình, lựa chọn thoát ly môn phái. Cũng vì bọn hắn trực tiếp rời đi, dẫn đến việc danh vọng môn phái trở về 0. Đẳng cấp môn phái cũng bị rớt xuống cấp thấp nhất.

Bất quá những biến hóa này đều có thể nằm trong phạm vi mà Tần Xuyên có thể tiếp nhận, hắn cũng không để ở trong lòng. Chẳng qua chỉ là hiếu kỳ, một tên đệ tử cuối cùng còn dư lại, sẽ là ai chứ?

Không cần nóng vội, sáng sớm ngày đi tới đại điện, hết thảy sẽ minh bạch.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Xuyên đã sớm rời khỏi giường, đơn giản vệ sinh cá nhân một lúc, sau đó liền đi tới đại điện môn phái.

Sau khi đi vào đại điện, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy, chính là vị tam sư đệ Trần Hạo với thân hình to béo kia. Đệ tử lựa chọn lưu lại, nguyên lai là hắn.

Căn cứ vào kí ức, Tần Xuyên biết rõ, thường ngày ở Vũ Hóa Môn này, Tam sư đệ, Tứ sư đệ cùng Lục sư đệ đều có giao tình rất tốt với mình. Hiện tại tai họa sắp tới, Tứ sư đệ và Lục sư đệ lập tức rời đi, chỉ còn lại Tam sư đệ này lựa chọn lưu lại. Ai giao tình đáng giá, ai giao tình không đáng giá, lập tức được thể hiện rõ ràng.

Nhìn Trần Hạo với gương mặt chất phác kia, nội tâm Tần Xuyên nhịn không được mà trở nên cảm động. Sau khi xuyên qua tới Vũ Hóa Môn này, Tần Xuyên cũng không quá chú ý tới vị Tam sư đệ này. Bất quá từ nay về sau, hắn quyết định sẽ thật tình đối đãi với Trần Hạo như huynh đệ.

Tai họa lâm đầu mà còn có người không bỏ ngươi rời đi, tuyệt đối đáng giá được tín nhiệm.

Trong đại điện ngoại trừ Trần Hạo, còn có ba người Trần bá, Vương thẩm cùng với Hằng Nhi. Bọn hắn cũng đồng dạng không lựa chọn rời đi. Bất quá dù sao bọn hắn cũng chỉ là nhân viên tạp dịch, cũng không thuộc về đệ tử của Vũ Hóa Môn. Vì vậy trong bảng thông tin môn phái, cũng không có thể hiện ra.

Nhìn thấy Tần Xuyên đi tới, bốn người trong đại điện lập tức cúi người hành lễ: "Tham kiến chưởng môn!"

Tần Xuyên khoát tay với bốn người rồi nói: "Tất cả mọi người ngồi đi."

Sau khi đi tới vị trí chính giữa trên đại điện ngồi xuống, Tần Xuyên tiếp tục mở miệng nói: "Các ngươi đều đã nghĩ kỹ rồi chứ, thật sự muốn tiếp tục lưu lại Vũ Hóa Môn sao?"

Phụ trách quản lý tục vụ Trần Bá là người đầu tiên mở miệng: "Đúng vậy, chưởng môn. Chưởng môn tiền nhiệm đối với phụ tử lão nô có ân cứu mạng. Trước khi ngài ấy mất đã từng dặn dò lão nô, nhất định phải hảo hảo hầu hạ ngài. Bất luận Vũ Hóa Môn có nguy nan gì, lão nô cũng thề sống chết đi theo!"

"Chưởng môn sư huynh, đệ và cha đệ giống nhau, đều thề sống chết đi theo chưởng môn!" Trần Hạo cũng mở miệng phụ họa với phụ thân mình.

Tần Xuyên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương thẩm và Hằng Nhi.

Vương thẩm có chút câu thúc cười cười rồi nói: "Chưởng môn, lão bà tử ta vụng về, cũng không biết nói gì. Ta chỉ biết là cả đời ta không chỗ nương tựa, sau khi đi vào Vũ Hóa Môn mới cảm nhận được cái gì là nhà. Bất luận tốt xấu gì, cũng không nghĩ tới việc rời đi Vũ Hóa Môn."

Hằng Nhi cũng mở miệng ngay sau đó: "Chưởng môn, Hằng Nhi cũng chỉ là cô nhi không nơi nương tựa. Lúc trước nếu không phải được Lưu chưởng môn thu lưu, e là đã sớm chết đói ở bên ngoài. Tuy Hằng Nhi chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng chỉ cần Vũ Hóa Môn có việc, đệ tử cũng nguyện ý bán mạng!"

Tiểu tử Hằng Nhi này mặc dù chỉ có mười mấy tuổi, nhưng lại có hào khí mà những người lớn tuổi hoăn hắn đều không có.

Nghe xong những lời mà mọi người vừa nói, Tần Xuyên chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, thần sắc nghiêm túc nói: "Bất luận mọi người bởi vì nguyên nhân gì mà lưu lại, chỉ cần mọi người vẫn còn nguyện ý trả giá vì Vũ Hóa Môn, cùng với nguyện ý tín nhiệm chưởng môn ta đây, như vậy Vũ Hóa Môn liền nhất định sẽ phụ trách đối với mọi người!"

Dừng một chút, Tần Xuyên nói tiếp: "Đầu tiên ta muốn nói cho mọi người một cái tin tức tốt. Hai ngày trước, ở trong một cái sơn động trên Phi Vũ Sơn này, trong lúc vô tình, ta đã đạt được một ít bảo bối thần bí, uy lực vô cùng mà tổ sư sáng lập Vũ Hóa Môn, Vũ Hóa Chân Nhân lưu lại. Có những bảo bối này trong tay, lại thêm mọi người đồng tâm hiệp lực, ba tháng sau, cái tên tán tu Tống Dương kia nếu thật sự lại đến, tuyệt đối có thể đánh cho hắn có đến mà không có về!"

Cái gọi là pháp bảo mà Vũ Hóa Chân Nhân lưu lại, chính là lý do để Tần Xuyên che dấu những chức năng của trò chơi. Đầu tiên là mượn tên tuổi của Vũ Hóa Chân Nhân để ổn định nhân tâm. Thứ hai là thời điểm hắn sử dụng chức năng trò chơi để phát triển môn phái, cũng tiện mà giải thích.

Nghe Tần Xuyên nói lời này, thần sắc mọi người liền lập tức trở nên hưng phấn.

"Khó trách hai ngày vừa rồi, chưởng môn sư huynh có chút kỳ lạ, nguyên lai là nhặt được bảo bối!" Trần Hạo nói.

"Những bảo bối kia, thật sự có thể đánh thắng được tên tán tu đó sao?" Hằng Nhi còn có chút không dám tin hỏi.

"Cái này còn phải hỏi? Vũ Hóa Chân Nhân lợi hại như vậy, bảo bối lưu lại nhất định cũng rất lợi hại!" Trần Bá kiên định nói.

"Như thế rất tốt, chúng ta đều không cần sợ bị người khác cưỡng ép chiếm núi, không còn nhà để về nữa." Vương hẩm cười không ngậm được miệng.

Cảm nhận được đám mây đen bao phủ trong lòng mọi người thành công được xua tan, Tần Xuyên cảm thấy thoả mãn, hắn khoát tay rồi nói ra: "Tốt rồi tốt rồi, chuyện này tạm thời không đề cập tới. Trước mắt quan trọng nhất chính là việc quản lý môn phái, sớm đi vào quỹ đạo."

Hắn quay đầu sang nhìn về phái Trần bá, hỏi: "Trần bá, đất đai, tiền bạc và lương thực của Vũ Hóa Môn, đều là ông chưởng quản phải không?"

Trần bá là người làm việc luôn luôn khôn khéo và già dặn, cho nên đã sớm có chuẩn bị. Nghe thấy Tần Xuyên hỏi thăm, lập tức từ trong ngực lấy ra một quyển sổ sách, cung kính đưa cho Tần Xuyên.

Tần Xuyên mở ra vừa nhìn, ánh mắt hiện lên một vòng ngưng trọng.

Bên trong sổ sách, Trần bá ghi một cách rành mạch. Vốn là dưới chân núi của Vũ Hóa Môn có một mảnh ruộng đất 30 mẫu. Thế nhưng trong một tháng này, vì để điều trị thương thế cho Lưu chưởng môn, toàn bộ đều đã bán sạch. Hiện tại chỉ còn hai mẫu đất cằn cỗi ở phía Tây, nơi Trần bá ở. Đây là vì Trần bá trong lúc rảnh rỗi, không có việc gì nên tự mình khai hoang mới có. Trước mắt, chỗ này cũng là nơi duy nhất cung cấp lương thực cho toàn bộ Vũ Hóa Môn.

Về phần lương thực còn lại trong kho cùng với số lượng tiền bạc, Trần bá cũng đã cẩn thận tính toán và phân tích, tối đa chỉ đủ dùng trong một tháng nữa.

Ngoài ra, còn có một ít tạp vật lẫn lộn cũng được ghi chép kỹ càng. Bất quá, những thứ này đều là râu ria, Tần Xuyên không mấy quan tâm.

Xem hết sổ sách, ánh mắt Tần Xuyên chuyển hướng về phía mấy người đang đứng trước mặt.

Những người này, ngoại trừ Trần Hạo, ba người người khác chỉ là người già và trẻ em. Trong môn phái, ngoài số lượng lương thực còn lại trong một tháng, thì đã không còn thứ gì đáng giá để đổi bán, cũng không còn ruộng đất để thu tiền thuê. Muốn đem một môn phái như thế này phát triển, Tần Xuyên ý thức nhiệm vụ gian khổ của một người chưởng môn như mình.

Ngay thời điểm tâm tình hắn còn đang ngưng trọng, bên tai đột nhiên lại vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc: "Ngươi có tài nguyên là gói quà tặng tân thủ có thể nhận lấy, xin hỏi có lập tức nhận hay không?"

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.