Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1216 chữ

Đột nhiên xuất hiện năng lực thần kỳ khiến cho Tần Xuyên mất tập trung, hắn đứng ngây người không nhúc nhích trước giường của Lưu chưởng môn vừa mới chết đi. Trần Hạo quỳ trên mặt đất nãy giờ, nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở Tần Xuyên:

"Nhị sư huynh, à không, chưởng môn sư huynh, chưởng môn tiền nhiệm nay đã phi thăng, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

Tần Xuyên lúc này mới hồi phục tinh thần trở lại, nhìn tới mọi người đang quỳ trên mặt đất nói: "Mọi người mau đứng lên đi. Trước tiên chúng ta cần phải an táng sư phụ ra phía sau núi, để cho lão nhân gia ngài nhập thổ vi an. Sau đó lại cùng một chỗ thương lượng kế tiếp nên làm như thế nào."

"Vâng, chưởng môn." Tất cả mọi người đều đáp lại, từ dưới đất đứng lên, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng xử lý hậu sự cho chưởng môn tiền nhiệm. Chỉ có đại sư huynh Thạch Bình kia, khuôn mặt vẫn âm trầm như cũ, đứng bất động.

Tần Xuyên cũng không để ý tới hắn. Trước mắt hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, không có thời gian mà tức giận với đối phương.

Mặc dù là tang lễ của chưởng môn, nhưng Vũ Hóa Môn đã quá mức xuống dốc. Tiền thiếu người ít, tang lễ tự nhiên cũng không có tính long trọng gì đáng để nói. Sau một phen tay chân luống cuống, cuối cùng mọi người cũng đã chôn cất được chưởng môn tiền nhiệm ra phía sau núi.

Tần Xuyên dẫn đầu chúng đệ tử quỳ lạy trước phần mộ, khóc lên hai tiếng tượng trưng, coi như là tận chức nghĩa vụ của bản thân.

Sau khi hạ táng hoàn tất, Tần Xuyên phân phó với mọi người: "Được rồi, tất cả tản ra đi, buổi tối hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt. Sáng sớm ngày mai đến đại điện nghị sự của môn phái tập hợp."

Vừa dứt lời, đại sư huynh Thạch Bình liền đứng ra quái gở nói: "Đại điện nghị sự gì gì đó, Tần chưởng môn tự mình chơi đi, chúng ta không phụng bồi."

Tần Xuyên mắt lạnh nhìn Thạch Bình rồi hỏi: "Ngươi có ý gì?" Vừa rồi trong quá trình hạ táng, Thạch Bình thỉnh thoảng đi bên cạnh những người khác to nhỏ nói cái gì đó, Tần Xuyên đã sớm đoán được hắn sẽ gây sự.

"Ý của ta là, sau khi hạ táng Lưu chưởng môn xong, chúng ta cũng coi như đã làm hết chức trách của đồ đệ. Từ giờ trở đi, Vũ Hóa Môn và chúng ta không có nửa điểm quan hệ. Về phần ngươi, Tần đại chưởng môn, khi còn sống, Lưu chưởng môn đối với ngươi thiên vị như vậy, hy vọng ngươi có thể kế thừa ý nguyện của ông ta. Ba tháng sau, cùng chết với Vũ Hóa Môn này."

Tần Xuyên dứt khoát nói: "Rất tốt, nếu ngươi muốn thoát ly khỏi môn phái, , hiện tại có thể đi. Về phần Vũ Hóa Môn về sau như thế nào, không cần ngươi phải quan tâm."

Thạch Bình cười lạnh nói: "Ta đương nhiên là sẽ không quan tâm. Ngay cả Lưu chưởng môn với thực lực Luyện Khí kỳ tầng ba cũng khó tránh khỏi cái chết, ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, e là sẽ chết còn nhanh hơn!"

Đem đồ tăng trên người đang mặc giật mạnh xuống, quăng lên mặt đất, Thạch Bình quay người, nghênh ngang rời đi.

Tần Xuyên nhìn những người khác đang xì xào ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Còn có ai muốn thoát ly khỏi môn phái, hiện tại có thể cùng Thạch Bình cùng nhau xuống núi. Nếu không đi, thì sáng sớm ngày mai tập hợp ở đại điện nghị sự."

Sau khi dứt lời, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.

Kỳ thật vừa rồi trong quá trình làm tang lễ, Tần Xuyên đang tự hỏi vấn đề này.

Cái tên "Tần Xuyên" bị mình chiếm cứ thân thể sau khi xuyên qua kia, mặc dù không biết vì sao lại được vị Lưu chưởng môn một mực yêu thương, nhưng tính cách hắn rất mềm yếu, thực lực lại thấp kém. Ở trong Vũ Hóa Môn này không có chút tiếng nói nào.

Nhất là tên đại sư huynh Thạch Bình kia, ngoài sáng trong tối đều luôn gây khó dễ cho hắn.

Hiện tại mặc dù kế thừa chức chưởng môn, nhưng không có chỗ dựa là Lưu chưởng môn, đám người này chỉ sợ căn bản sẽ không phục tùng sự lãnh đạo của hắn.

Muốn thu phục bọn hắn, cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua là cần tiêu phí không ít thời gian.

Bất quá ba tháng sau, Tống Dương khả năng sẽ quay trở lại, hiện tại thứ Tần Xuyên thiếu nhất chính là thời gian.

Cân nhắc qua sự lợi và hại, việc bọn hắn chủ động thoát ly khỏi môn phái, đối với Tần Xuyên mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Dù sao Tần Xuyên tin tưởng, có trò sự trợ giúp của các chức năng trò chơi, dù cho tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại một mình hắn, cũng có thể một lần nữa làm cho môn phái trở nên lớn mạnh.

Sau khi rời khỏi vùng núi phía sau, Tần Xuyên cũng không đi nghỉ ngơi, mà đi dạo khắp nơi trên Phi Vũ Sơn dưới ánh trăng. Hắn xem xét một cách kỹ càng tình huống của chủ phong ở Phi Vũ Sơn, thảm thực vật, nguồn nước,vv…Sau đó lại đi tới những tòa phó phong tan hoang kia, phân biệt nhìn một chút, đưa tất cả tình huống bỏ vào trong lòng.

Một đường xem xét này, không sai biệt lắm dùng hết một canh giờ. Lúc này Tần Xuyên mới một lần nữa quay về đại điện chủ phong của môn phái.

Đi tới phía trước đại điện môn phái, hắn ngẩng đầu, nhìn tấm bảng hiệu treo ở giữa đại môn. Cái bảng hiệu này được xem như là bộ mặt của môn phái, nhưng cho dù là dưới ánh trăng, cũng có thể thấy được có chút cũ nát. Cũng may ba chữ ‘Vũ Hóa Môn’ dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, vẫn xem như rõ ràng.

Tần Xuyên nhìn ba chữ kia, nội tâm mặc niệm: "Cho ta xem thông tin của môn phái."

Vừa nghĩ tới đây, màn hình giao diện trong suốt thần bí kia lại hiện ra trước mắt hắn. Trên đó hiện rõ thông tin cơ bản của Vũ Hóa Môn:

Tên môn phái: Vũ Hóa Môn

Đẳng cấp môn phải: Cấp 1

Danh vọng môn phái: 0(Có đại lượng đệ tử loát ly khỏi môn phải, danh vọng trở về 0)

Số lượng đệ tử: 2 người

Kiến trúc đặc thù: Không

Pháp bảo trấn sơn: Không

Hộ sơn đại trận: Không

Thế lực liên minh: Không

Thế lực đối địch: Không

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.