Thổi Giá
“Xích Hồn, ngươi có cảm nhận được Xích Tâm bên trong những chiếc gương kia không?”
Lê Nhật dùng ý niệm trao đổi.
Xích Hồn lắc đầu, đáp:
“Những cái gương này dường như được đặc biệt chế tạo. Ngăn cách vật bên trong với mọi khả năng dò tìm… ta không hề cảm nhận được Xích Tâm. Hoặc nó không có ở đây, hoặc thật sự mấy cái gương đó được thiết kế quá tốt.”
Lê Nhật nắm chặt đôi bàn tay, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Lời của Xích Hồn khơi dậy trong lòng hắn những nghi ngờ càng thêm mãnh liệt về tin tức của Minh Nguyệt. Dẫu vậy, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên, tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Trong khi đó, ở một góc khác, Nhất Nguyên vẫn đang miệt mài diễn luyện các pháp bảo. Từng động tác của hắn như một sự kết hợp giữa điên cuồng và tuyệt vọng, ánh mắt tập trung tuyệt đối, không rời khỏi những món nguyên liệu quý giá mà Lê Nhật mang về.
Dù sao đi nữa, Hùng Vĩ Hóa Thể Giáp đã là kiệt tác của Nhất Nguyên, nếu lại muốn một lần nữa chế tạo ra là không thể. Nguyên liệu để chế tạo ra nó không chỉ hiếm có mà còn cần phải có sự kết hợp hoàn hảo giữa các pháp bảo, một sự hòa quyện kỳ diệu như số mệnh sắp đặt. Để tìm thấy tổ hợp tương tự, quả thật khó hơn cả việc hái sao trên trời.
Nhất Nguyên cắn răng, trong lòng hắn, tiếc nuối xen lẫn quyết tâm. Mất đi Hùng Vĩ Hóa Thể Giáp chẳng khác nào bị cướp mất một kỳ quan. Vì vậy, mấy ngày nay hắn không ngừng lao đầu vào diễn luyện, gần như bỏ qua mọi nhu cầu khác, cố gắng tận dụng từng mảnh nguyên liệu từ kho báu mà Lê Nhật mang về.
Hắn tin rằng, nếu trời không tuyệt đường người, thì lần này, từ đống nguyên liệu hỗn độn kia, hắn sẽ lại một lần nữa chế tạo ra thứ gì đó vĩ đại, thứ có thể khiến cả Thiên Mạt Địa phải kinh sợ.
Lê Nhật khẽ liếc nhìn Nhất Nguyên, đôi mắt hắn thoáng qua chút phức tạp. Hắn hiểu rõ áp lực mà Nhất Nguyên đang gánh chịu, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng, chính áp lực này có thể là động lực để khai sinh ra những sáng chế vĩ đại khác.
Lần đầu tiên hắn mới thấy vẻ nghiêm túc cùng với tự giác của tên bản sao này, một nụ cười tán thưởng thoáng qua.
Bên ngoài, cuộc đấu giá vẫn đang tiếp diễn. Gã lùn liên tiếp diễn giải:
“Bích Hải Ngọc này một khi được khởi động, sẽ tạo ra dòng nước mát ngọt cho đến ngàn năm. Số lượng nước còn tùy vào việc thích nghi địa chất của nó. Nhưng ít nhất, cũng đủ để nuôi mười cái Liên Trường Ốc trong ngần ấy thời gian… Các vị, ở Thiên Mạt Địa còn gì cấp thiết hơn nước chứ?”
Những người xung quanh dù hiếu kỳ nhưng vẫn chưa vội ra giá. Dường như đối với họ, Bích Hải Ngọc này chưa đủ sức hút để tạo nên một cuộc tranh đoạt ngay lập tức. Tất cả đều đang quan sát, dò xét phản ứng của người khác trước khi hành động.
Giữa bầu không khí im lặng nhưng căng thẳng ấy, một giọng nói điệu đà vang lên:
“Chúng ta muốn Bích Hải Ngọc này.”
Toàn trường lập tức tập trung ánh nhìn về phía người vừa lên tiếng. Đó chính là Tích Tích, cô gái bí ẩn trong trang phục lụa vàng với những đường cắt xẻ táo bạo. Cô ta không vội vã, mà lại chậm rãi uốn éo cái eo nhỏ nhắn, mỗi cử động như một điệu múa, thu hút ánh mắt của không ít người.
Cô ả chậm rãi nói tiếp:
“Chúng ta dùng một trăm khối Sa Thiết để trao đổi, vị chủ trì này, ngươi thấy cái giá đã hợp lý chưa?”
Gã lùn lắc đầu, giọng có chút thô lỗ mà nói:
“Cô thật biết đùa. Sa Thiết là thứ dùng để trao đổi sao? Thứ này ở Thiết Trụ Công Hội chúng ta, chất thành mấy cái núi lớn. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu cô còn làm gián đoạn thời gian đấu giá. Ta sẽ trục xuất cô khỏi nơi đây.”
“Ngươi…”
Tích Tích tức giận nhưng nhiều hơn là sự ê chề, bởi vì đám đông đang nhìn cô ta mà cười chê. Dù không phát ra âm thanh nhưng cũng khiến cô ả phút chốc trở nên căng cứng người.
Liễu Hương tức thì vỗ lấy bờ vai của đứa em gái, liền lớn tiếng nói:
“Vị chủ trì, xin bớt giận. Em ta đưa ra đề nghị có chút chưa thỏa đáng. Chê cười rồi. Thế này đi, chúng ta lại dùng một viên Thiên Tinh để trao đổi Bích Hải Ngọc này.”
Gã lùn nhướng mày như đắn đo, bởi vì toàn trường không có ai quan tâm đến Bích Hải Ngọc nên hắn cực kỳ khó chịu trong lòng. Mang danh là buổi đấu giá, ngay từ món đầu tiên chỉ có một người muốn mau. Mặt mũi của Thiết Trụ Công Hội lại bị làm xấu đi rồi.
Nhưng nếu không trao đổi, Bích Hải Ngọc này lại từ bảo vật trở thành phế phẩm, càng khiến gã mất mặt hơn.
Lê Nhật nhìn thấy diễn biến mà cười thầm trong bụng. Tích Tích và Liễu Hương một người giả ngu, một người tung ra sát chiêu. Nếu ban đầu ra giá cao hẳn sẽ thu hút sự hiếu kỳ, tự tạo ra tranh đoạt không cần thiết.
Hai chị em này lại nghĩ ra cách dìm hàng Bích Hải Ngọc vốn đã không mấy gây chú ý, ép gã lùn phải trao đổi với giá thấp hơn giá trị thực tế.
Lê Nhật tự thì thầm:
“Quả nhiên là cáo già đội lốt thỏ. Thật biết cách ép giá.”
Như Lê Nhật nhận định, sau một hồi đắn đo, gã lùn đành phải trao đổi Bích Hải Ngọc với một viên Thiên Tinh trong sự tiếc nuối cùng cực. Khuôn mặt hắn thoáng vẻ đau khổ, nhưng ánh mắt nhanh chóng lấy lại vẻ tính toán. Hắn là tay lão luyện, nuốt xuống thiệt thòi trước mắt rất nhanh, rồi tức thì gõ mạnh xuống đầu sâu cát một cái mà hô hào:
"Các vị, làm quản lý công hội như Phí Trì ta thiệt là khổ. Phải bỏ tiền túi để bù vào thiệt hại vừa rồi của Bích Hải Ngọc. Tất nhiên, bài học này ta sẽ lấy đó làm gương, món tiếp theo chắc chắn sẽ khiến các ngươi tranh đoạt sứt đầu mẻ trán. Ha ha."
Lời trêu đùa này lại tạo thành không khí sôi động một tí, đa số đều trầm tĩnh xem diễn biến.
Không để đám đông chờ lâu, chiếc gương tiếp theo được mang ra, phiêu phù giữa không trung, được bao bọc bởi một vầng sáng hư ảo.
Chiếc gương này bề ngoài xinh đẹp, nhỏ như một chiếc gương cầm tay của thiếu nữ, viền quanh bởi những hoa văn khắc chìm tinh xảo. Nhưng điều khiến nó trở nên đặc biệt chính là luồng ánh sáng bên trong. Từ mặt gương phát ra thứ hào quang lấp lánh, rực rỡ hơn hẳn Bích Hải Ngọc vừa rồi.
Gã lùn vuốt cằm, cố tình để mọi người thêm phần tò mò. Từ bên trong chiếc gương, ánh sáng đột ngột dao động, dần dần hiện ra một đám bụi mù, nhỏ bé, li ti như cát, nhưng mỗi hạt lại lấp lánh như chứa đựng sự kỳ bí khó lường.
Ngay lập tức, đám đông xôn xao, những tiếng thì thầm vang lên như sóng:
"Đó là… Tinh Huyết Trần!"
"Tinh Huyết Trần! Nghe nói thứ này một khi dùng để luyện khí, sẽ tạo ra một thứ vũ khí có khả năng cạnh tranh với cả sát thần khí!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào chiếc gương, sự khao khát không thể giấu nổi. Gã lùn nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng cất lên vang vọng:
"Các vị không nhìn nhầm đâu! Đây chính là Tinh Huyết Trần. Một lượng nhỏ như thế này, nhưng giá trị của nó đủ để khiến các thế lực lao vào biển máu để giành giật. Ai có hứng thú, cứ thoải mái ra giá đi!"
Không khí như đông lại trong giây lát, trước khi một tràng tiếng cười trầm khàn vang lên từ phía sau:
"Hừm… Tinh Huyết Trần sao? Thứ này cũng không tệ. Vậy thì để ta xem thử, ai dám tranh với ta? Ba viên Thiên Tinh!"
Tất cả đồng loạt quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là một kẻ cao lớn, thân hình như ngọn tháp sắt, toàn thân phát ra sát khí nặng nề. Gã lùn nuốt nước bọt, nhưng lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh, cười xòa bảo:
"Tốt, vị khách quý đây đúng là biết xem hàng. Bất quá Tinh Huyết Trần này giá thấp nhất phải là năm viên Thiên Tinh.”
Lê Nhật cười khẩy khi nghe giá, trong lòng không khỏi khinh thường. Hắn đã sống ở Thiên Mạt Địa gần cả năm, đối với giá trị thực của các loại bảo vật, đặc biệt là những thứ thường thấy trên thị trường, hắn đã có sự am hiểu nhất định.
Tinh Huyết Trần, dù hiếm có và quý giá, nhưng giá trị thực chỉ khoảng ba viên Thiên Tinh là cùng. Điều này đồng nghĩa với việc gã cao lớn như tòa tháp kia đã đưa ra mức giá hoàn toàn hợp lý.
Thế nhưng, Phí Trì lại khác. Tên này rõ ràng không đơn thuần chỉ muốn bán Tinh Huyết Trần với giá hợp lý, mà còn đang mượn cơ hội này để bù lỗ cho vụ Bích Hải Ngọc trước đó.
Sự tiếc nuối vì phải nhượng lại bảo vật kia vẫn còn hiện rõ trong ánh mắt của hắn, và cách tốt nhất để khỏa lấp sự mất mát đó chính là thổi giá lên cao, hòng kiếm lại chút lợi ích.
“Đúng là lòng tham không đáy.” Lê Nhật thầm nghĩ. “Thảo nào Thiết Trụ Công Hội mãi vẫn chỉ là thế lực hạng ba, loại này vẫn có thể làm quản lý sao. Hắn chính là đang hạ thấp uy tín của thế lực sau lưng mình.”
Lê Nhật không vội lên tiếng, chỉ tiếp tục quan sát động thái của những người xung quanh.
Phí Trì thì ngược lại, như cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của đám đông. Hắn cười hề hề, vuốt chòm râu lưa thưa, ra vẻ tự nhiên nhưng lại lộ rõ chút lúng túng trong lời nói:
“Các vị, Tinh Huyết Trần này không phải thứ bình thường đâu. Nó không chỉ là nguyên liệu quý hiếm mà còn chứa một phần năng lượng nguyên thủy từ thời viễn cổ, có thể cường hóa pháp khí vượt trội so với những Tinh Huyết Trần thông thường. Giá năm viên Thiên Tinh là hoàn toàn hợp lý!”
Lê Nhật chỉ nhếch mép, nhìn màn trình diễn của Phí Trì với vẻ khinh thường. Hắn biết rõ, những lời hoa mỹ kia chỉ là cố gắng biện minh cho mức giá quá đáng. Dẫu vậy, điều thú vị ở đây là không phải ai trong đám đông cũng nhận ra sự gian xảo ấy. Một vài người bắt đầu dao động, ánh mắt lóe lên tia tham lam.
“Không phải tất cả đều ngu ngốc như vậy.” Lê Nhật thầm nghĩ, ánh mắt đảo nhanh, lướt qua từng khuôn mặt. “Nhưng lòng tham đôi khi khiến người ta quên đi lý trí.”
Tên cao như tòa tháp cất giọng ồm ồm, tựa như tiếng trống dội trong hầm đá:
“Năm viên thì năm viên. Ta trả năm viên Thiên Tinh! Các ngươi khôn hồn thì đừng tranh với ta.”
Lời nói uy hiếp ấy vốn dĩ nhằm mục đích dằn mặt đám người xung quanh, ép họ phải rút lui, nhưng lại vô tình châm ngòi cho lòng hiếu chiến và ganh đua của những kẻ khác. Thay vì giữ im lặng, phần đông đám đông bắt đầu xôn xao, còn không ít kẻ hiển nhiên muốn “thò một chân ra gạt giò” để xem tên cao lớn kia xử lý thế nào.
Một giọng khàn khàn vang lên từ phía sau:
“Ta trả sáu viên Thiên Tinh!”
Ngay lập tức, một giọng nữ sắc sảo, tràn đầy thách thức vang lên, át cả âm thanh hỗn loạn:
“Bảy viên Thiên Tinh.”
Đám đông đột ngột im bặt, ánh mắt tập trung vào nơi phát ra tiếng nói. Người vừa lên tiếng là một phụ nữ có dáng người thanh mảnh, đôi mắt dài sắc sảo như dao găm. Cô ta khoanh tay, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích, tựa như muốn nói:
“Ngươi làm gì được ta?”
Tên cao lớn như tòa tháp nghiến răng ken két, cơ bắp cánh tay gồng lên khiến những sợi gân xanh nổi rõ. Hắn lườm mắt nhìn cô ta, nhưng đối phương chẳng tỏ ra sợ hãi, mà trái lại, còn nhún vai ra vẻ thách thức.
“Bảy viên Thiên Tinh rồi.” Một người thì thầm. “Thứ này có đáng giá đến vậy không?”
“Chắc chắn không.” Một người khác lắc đầu nói. “Nhưng không ai muốn chịu thua trong trò chơi sĩ diện này. Chưa kể, ai cũng biết viên Tinh Huyết Trần kia có thể là chìa khóa để tăng cường sức mạnh cho một loại pháp bảo nào đó. Một cơ hội như thế, khó mà bỏ qua.”
Không khí trở nên căng thẳng. Những kẻ khác bắt đầu cân nhắc liệu có nên tham gia cuộc đấu giá hay không. Tên cao lớn cuối cùng cũng gầm lên, phá tan sự im lặng:
“Tám viên Thiên Tinh!”
Lời tuyên bố đó giống như tiếng chuông khai chiến. Tất cả những ai còn do dự nay đều thấy máu nóng sôi sục. Một giọng nói trẻ trung, nhưng đầy quyết đoán, vang lên từ một góc khuất:
“Chín viên Thiên Tinh!”
Ngay lập tức, ánh mắt của đám đông quét về phía đó, nơi một thiếu niên gầy gò, mặc trang phục giản dị, đang đứng thẳng người, vẻ mặt điềm nhiên như không.
“Thằng nhóc đó là ai?”
“Không biết, nhưng có vẻ cũng không phải loại tầm thường…”
Lê Nhật đứng yên lặng ở vị trí của mình, ánh mắt thoáng chút lạnh nhạt khi nhìn đám người đang tranh đấu vì viên Tinh Huyết Trần. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nhàm chán khó tả. Cảnh tượng này, với hắn mà nói, chẳng khác gì một trò diễn kém hấp dẫn.
“Nhân tính, dù ở đâu, vẫn luôn giống nhau mà thôi. Sống lâu không phải là tích lũy thời gian, mà là tích lũy giá trị. Nếu năm tháng trôi qua mà con người vẫn dậm chân tại chỗ, thì sự trường thọ chỉ là một hình thức lãng phí.”
Lê Nhật nghĩ thầm, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mỉa mai.
Lòng hiếu chiến giống như ngọn lửa âm ỉ, chỉ cần một tia lửa nhỏ là bùng cháy. Kể cả những kẻ lão luyện tưởng chừng như khôn ngoan, cũng dễ dàng quên mất bản thân khi tham vọng che mờ lý trí. Còn kẻ ngây ngô thì càng dễ bị cuốn vào vòng xoáy này, tự biến mình thành con rối trong vở kịch của kẻ khác.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |