Thần Mộ
Cuối cùng, người thu được Tinh Huyết Trần lại là tên nhóc ra giá chín viên Thiên Tinh. Gương mặt non choẹt nhưng ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh khiến nhiều kẻ không khỏi tức tối.
Lê Nhật vẫn kiên nhẫn đứng quan sát, dường như không bị cuốn vào cơn lốc ganh đua của buổi đấu giá. Mọi chiêu trò bên trong đều không thoát khỏi ánh mắt tập trung của hắn.
Những kẻ nham hiểm nhất luôn chờ đợi đến phút cuối mới ra giá, làm cho những người thật sự khao khát món đồ thấp thỏm không yên, sợ rằng chỉ một chút do dự sẽ đánh mất cơ hội. Nhưng ngay cả những đợt ra giá bất ngờ đó cũng chỉ là khúc dạo đầu.
Một số kẻ cao tay hơn còn khéo léo tung đồng minh vào đám đông, giả vờ bàn tán hoặc hạ thấp giá trị món đồ để làm giảm sức nóng, thậm chí đưa ra những nhận xét tiêu cực nhằm làm lung lay lòng tin của đối thủ.
"Bích Thủy Đao này chỉ là đồ cặn bã từ tên thợ rèn học nghề." Một kẻ to mồm vừa nói vừa vỗ tay cười ha hả. Nhưng khi nhìn ánh mắt lóe sáng của hắn lúc giá trị tăng lên, ai cũng biết hắn chẳng thật lòng.
Cũng có những tay chơi thẳng thừng hơn, không ngại đe dọa công khai. Một tên lực lưỡng từng bước tiến lại gần một đấu thủ khác, chỉ thấp giọng nói vài câu mà khiến kẻ kia toát mồ hôi lạnh, lập tức rút lui.
Tuy nhiên, bất kể là chiêu trò gì, người hưởng lợi lớn nhất vẫn là Thiết Trụ Công Hội. Đám người này quá già dơ trong trò chơi đấu giá, không cần trực tiếp nhúng tay, nhưng lại khéo léo tạo ra những xung đột giữa các phe phái. Những ánh mắt sắc bén như chim ưng của các giám sát viên trong công hội chỉ lướt qua là đủ khiến mọi sự hỗn loạn trong vòng kiểm soát.
Lê Nhật cười khẩy, tự nói cho chính hắn nghe:
“Xem ra ta đã lầm. Phí Trì này ngay từ ban đầu đã cố tình muốn thua lỗ ở lượt đầu tiên… Nói không chừng, Tích Tích và Liễu Hương cũng là đồng bọn của hắn. Về sau, mỗi lần hắn nâng giá cao hơn so với giá sàn, đám đông lại có chút thông cảm.”
Theo như Lê Nhật nhận định, đa phần những kẻ đến đấu giá dường như không hề hay biết rằng chính mình đang bị Thiết Trụ Công Hội dắt mũi. Mọi cảm xúc cuồng nhiệt, sự ganh đua hay thậm chí là lòng tham lam lộ rõ trên từng gương mặt chỉ như những quân cờ đang được xếp đặt trong bàn tay khéo léo của thế lực tổ chức.
Hắn quan sát kỹ lưỡng từng động thái, không khó để nhận ra rằng số lượng nội gián của Thiết Trụ Công Hội trong buổi đấu giá này chắc chắn không hề ít. Những kẻ đó đóng vai trò mồi chài, thổi giá một cách tinh vi, vừa đủ để kích thích lòng hiếu thắng của những người tham gia mà không làm lộ sơ hở.
Có kẻ ra giá với giọng điệu rất tự nhiên, như thể món bảo vật này thật sự đáng giá từng viên Thiên Tinh. Một tên khác lại cố ý ra vẻ suy tính, ngập ngừng rồi cuối cùng mới quyết định nhảy vào đấu giá, tạo cảm giác như hắn vừa phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của món đồ. Hành động này không chỉ làm tăng tính cạnh tranh mà còn gieo vào đầu những người khác sự hoài nghi:
"Liệu ta có bỏ lỡ một món hời?"
Lại có những nội gián đóng vai trò đối lập, tỏ ra không mấy hứng thú, thậm chí buông vài câu nhận xét hạ thấp giá trị bảo vật, nhưng kỳ thực lại là chiêu bài tâm lý.
Chúng hiểu rõ, những lời chỉ trích nhẹ nhàng, hợp lý thường sẽ khiến người khác càng muốn sở hữu món đồ, như một cách chứng minh rằng mình sáng suốt hơn kẻ khác.
Không dừng lại ở đó, Thiết Trụ Công Hội còn khéo léo bố trí những tay kiểm soát tinh vi, không ra mặt nhưng ánh mắt luôn dõi theo toàn cảnh. Chỉ cần ai đó tỏ vẻ muốn gây rối, lập tức sẽ nhận được những ánh nhìn đầy sát khí, ép buộc phải ngoan ngoãn trở lại đúng vai trò của mình.
Lê Nhật khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ trào phúng. Trong mắt hắn, toàn bộ những chiêu trò này chẳng khác gì trò trẻ con. Những lời hét giá, những cái nhìn đe dọa, hay những mưu mẹo hạ thấp giá trị bảo vật, tất cả đều trở nên vô nghĩa trước sự bình tĩnh và sự nhạy bén của hắn.
Ánh mắt hắn nhanh chóng hướng về một góc khuất của buổi đấu giá, nơi một chiếc gương có vẻ u ám nhất đang được đặt trên bục đá đen xám, như chìm trong một màn sương mờ bí ẩn. Chiếc gương này không hề rực rỡ như những món bảo vật trước, nhưng chính sự lặng lẽ đó lại khiến nó toát lên một khí tức quái dị, hấp dẫn sự chú ý của Lê Nhật.
Đứng canh giữ chiếc gương không ai khác chính là tên cao thủ chiến lực Hạ Thần kia. Hắn ta khoanh tay đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng, ánh mắt không cảm xúc lướt qua đám đông, khiến không ít kẻ chột dạ mà cúi đầu.
Lê Nhật lặng lẽ quan sát, trong đầu không ngừng xâu chuỗi các sự kiện. Nếu thực sự Xích Tâm xuất hiện tại đây, thì khả năng cao nó chính là thứ được dùng để áp trục cho buổi đấu giá đầy dối trá này.
Dù không muốn hắn vẫn tiếp tục kiên nhẫn theo dõi diễn biến, mãi đến khi chiếc gương thứ chín lên sàn, Xích Tâm vẫn biệt vô âm tín. Phí Trì lời nói ban đầu từ ồm ồm khó nghe, giờ lại bay bỗng như kẻ thủ thắng trong trò chơi tâm lý:
“Và đây chính là món hàng đáng để tất cả chúng ta chờ đợi. Thứ mà phải dời địa điểm đấu giá đến tận U Minh Huyền Tẫn này. Mời các vị cùng xem!”
Theo lời nói và cử động của tên lùn gian thương, chiếc gương to lớn hơn hết thảy phiêu phù ra xa, hướng về phía đám sương mù dày đặc của U Minh Huyền Tẫn. Chiếc gương này tỏa ra ánh sáng ma mị, tựa như hòa lẫn vào sương mù nhưng vẫn tạo ra sự khác biệt giúp những kẻ quan sát biết được nó đã bay đến nơi đâu.
Phí Trì lại một bộ dáng vui vẻ mà nói:
“Bên trong chiếc gương kia chính là linh hồn lạc lối của U Minh Huyền Tẫn, nó đã bị phong ấn và gắn liền với chiếc gương do Địa Thạch Tộc chúng ta chế tác. Có thể nói, nó chính là chìa khóa duy nhất dẫn chủ nhân đi đến địa điểm trong truyền thuyết bên dưới U Minh Huyền Tẫn… Thần Mộ!”
Nhiều kẻ không giữ được bình tĩnh, lời nói ngạc nhiên vang lên xôn xao:
“Là Thần Mộ sao? Nơi đã chôn vùi không biết bao nhiêu vị Thượng Thần trong truyền thuyết?”
“Không thể nào, chắc chắn là dối trá.”
“Đúng vậy, ta cũng không tin đâu. U Minh Huyền Tẫn từ khi xuất hiện chính là cõi chết. Làm sao có ai đủ bản lĩnh bắt giữ một linh hồn lạc lối bên dưới để phong ấn vào cái gương đó chứ?”
“Có gian trá, Thiết Trụ Công Hội đang định lừa chúng ta sao?”
Dường như để trấn an dư luận, Phí Trì lại cười xòa bảo:
“Các vị không cần đoán già đoán non. Linh hồn kia đã đi rất xa xuống bên dưới U Minh Huyền Tẫn rồi, chúng ta ở đây chờ đợi. Nếu nó có thể quay về và mang về một thứ bên dưới, không phải chứng minh cho chúng ta thấy… nó có khả năng dẫn đường hay sao?”
Đám đông lại trở nên ồn ào với những tiếng bàn tán xôn xao, những lời đồn đoán và phỏng đoán không ngừng nghỉ. Tuy nhiên, giữa sự náo nhiệt đó, chỉ có hai người hoàn toàn giữ im lặng, tách biệt khỏi bầu không khí hỗn loạn.
Đó là Lê Nhật và tên nhóc đã giành được Tinh Huyết Trần.
Lê Nhật lặng lẽ quan sát, ánh mắt chăm chú nhưng không hề bộc lộ cảm xúc. Từ đầu đến giờ, hắn luôn giữ thái độ điềm nhiên, như thể mọi chiêu trò bên trong buổi đấu giá đều chỉ là màn kịch rẻ tiền.
Thế nhưng, ánh mắt hắn nhanh chóng chạm phải ánh mắt của tên nhóc kia, và trong khoảnh khắc đó, cả hai dường như nhận ra đối phương không hề giống với phần còn lại.
Tên nhóc này ngoại hình không có gì bắt mắt, trông chỉ như một đứa trẻ, dáng người nhỏ bé, gương mặt non nớt, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, mang theo một sự sắc sảo vượt xa vẻ bề ngoài. Lê Nhật không khỏi cảm thấy một luồng áp lực khó tả, như thể đang đối diện với một vực sâu không đáy.
Ngược lại, tên nhóc cũng đang thầm đánh giá Lê Nhật. Sự bình thản, lạnh lùng, cùng thái độ không bị cuốn theo những chiêu trò của đám đông khiến hắn không khỏi sinh lòng e dè.
Trong từng cơn gió lạnh cắt xé da thịt của U Minh Huyền Tẫn, đầy những tiếng ồn ào và tranh cãi, chỉ có hai người này duy trì sự tĩnh lặng, giống như hai con thú săn mồi đang ẩn mình chờ đợi thời cơ.
Lê Nhật hơi nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia thích thú mà không khỏi suy nghĩ:
"Thú vị đấy. Một tên trẻ con như thế lại mang theo khí chất không tầm thường. Có lẽ ta đã đánh giá thấp nó… không phải lão quỷ đoạt xá đấy chứ?"
Từ sau khi biết được Trần Cận Nam là một tên xuyên việt, đã sống qua một cuộc đời trước khi đến Trái Đất. Lê Nhật càng không loại trừ những tồn tại như hắn, một lão quái vật đoạt xá hoặc trùng sinh là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Tên nhóc kia cũng không tỏ ra yếu thế, hơi cúi đầu như để chào hỏi, nhưng trong ánh mắt lại có sự cảnh giác không hề che giấu. Nó nhấc nhẹ chiếc túi da bên hông, bộ dáng khư khư giữ lấy của.
Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức lại lên tiếng trao đổi:
“Theo ta thấy Phí Trì không lừa gạt trong việc này, linh hồn kia quả thật cho ta cảm giác bất định. Những linh hồn lạc lối như thế này thông thường đều rất khó kiểm soát…”
“Ta cũng thấy thế.” Lê Nhật đáp lời, nụ cười dần trở nên nghiêm túc. “Và nó đang quay trở lại rồi.”
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, chiếc gương đặc biệt kia cuối cùng cũng quay lại trước mặt Phí Trì. Lúc này, từ bên trong gương hiện ra một hình ảnh khiến người xem không khỏi rùng mình. Một linh hồn méo mó, gớm ghiếc, với đôi mắt trống rỗng phát ra ánh sáng âm u, trông như đang nhìn chằm chằm vào mọi người.
Một nửa cơ thể của linh hồn bị gắn liền vào tấm gương, tạo nên một cảnh tượng quái dị và ma mị. Những đường nét xoắn vặn của thân thể nó như đang liên tục giãy giụa, cố gắng thoát ra khỏi sự giam cầm.
Nhưng điều làm mọi người chú ý hơn cả là bàn tay mơ hồ của linh hồn, thứ dường như được cấu tạo từ những dải khói đen đặc quánh. Nó nắm chặt một mảnh vỡ nhỏ, phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Mảnh vỡ trông rất cũ kỹ, bề mặt đầy rẫy vết xước và dấu hiệu thời gian bào mòn.
Phí Trì mừng như bắt được vàng mà nói:
“Các vị đã thấy chưa, hãy nhìn vào mảnh vỡ này. Đây chính là mảnh vỡ của vũ khí cổ xưa, được chế tác từ Hắc Sa Thiết, một thứ kim loại quý hiếm gần như đã cạn kiệt tại Thiên Mạt Địa này. Nhìn xem, nhìn xem… nếu không phải ở dưới U Minh Huyền Tẫn, còn nơi nào có thể tìm thấy nó nữa chứ?”
Đám đông từ trên các cồn cát đều không giữ được bình tĩnh, lời nói cũng to lớn hơn bình thường mà bàn tán xôn xao:
“Quả thật là Hắc Sa Thiết… nhìn dấu tích thời gian của nó, không dưới mấy tỷ năm.”
“Trời ạ… Thiết Trụ Công Hội đang làm gì vậy? Nếu thứ này bán cho các thế lực, lý nào lại không đổi được cả một gia tài khổng lồ?”
“Đúng vậy, sao phải mất thời gian đi đấu giá tại nơi này chứ?”
Lê Nhật đắn đo suy nghĩ, từng hình ảnh vừa diễn ra hiện lên trong đầu như một thước phim chậm rãi. Rõ ràng, những gì xảy ra không hề giả dối, nhưng điều khiến hắn băn khoăn cũng chính là thứ khiến đám đông đang khó hiểu.
“Theo ngươi thì lý do tại sao?” Xích Hồn đột nhiên hỏi.
Lê Nhật mỉm cười sau khi đã nghĩ thông suốt, liền đáp:
“Nếu thứ này thật sự có thể dẫn đến Thần Mộ thì không nói… sợ là nó không hoàn chỉnh, kẻ mua được chưa chắc dám dùng. Vì vậy mới phải cất công đấu giá lén lút, mà không dám trực tiếp giao dịch với các thế lực lớn.”
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |